Bên này An Thần Hạo và Tô Lạc ăn cơm xong cũng trở về nhà của mình.
"Anh, anh đã về?"
Tô Nguyệt bước tới nhận lấy áo khoác của Tô Lạc đưa tới, treo lên móc áo, sau đó lại rót cho Tô Lạc một ly nước, sau khi làm những thứ này xong mới ngồi lên ghế sa lon bên cạnh Tô Lạc.
"Thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi."
Tô Lạc nhìn em gái mình, từ nhỏ đến lớn anh và Tô Nguyệt đều sống nương tựa lẫn nhau, nhưng mà, mấy năm nay anh vì việc học hành, không chú ý đến Tô Nguyệt nhiều lắm, nhưng, anh rất may mắn, Tô Nguyệt có thể khỏe mạnh mà lớn lên như vậy.
"Em đợi anh về, cuối tuần này là sinh nhật của chị Hồng Hồng, em chính là cố ý nhắc nhở anh không nên quên."
Tô Nguyệt nói, nhưng, trong mắt lại thoáng qua ánh sáng phức tạp, dĩ nhiên Tô Lạc thấy được, chỉ là, nhưng không có nói gì.
"Được, anh biết rồi, em đi nghỉ ngơi sớm một chút."
"Dạ, anh ngủ ngon!"
Tô Nguyệt đi vào phòng của mình, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương hiện ra vui vẻ dễ thương, cô đưa tay có chút run rẩy xoa nhẹ lên mặt mình, trong đôi mắt thật to thoáng qua một tia ánh sáng phức tạp.
Đêm tối luôn trôi qua nhanh như vậy, đêm tối qua đi sau đó chính là bình minh, bình minh tràn đầy hy vọng, dù cho đêm tối là nơi mang đến đau thương cũng sẽ bị ánh bình minh gột rửa sạch sẽ, tất cả không vui cũng sẽ bị lãng quên, thời gian một ngày bận rộn cũng như vậy qua đi, đêm tối và bình minh luân phiên qua đi.
Cuối cùng đã tới Chủ nhật, vừa tới thời gian nghỉ ngơi, trải qua một tuần lễ bận rộn, phòng làm việc của An Dĩ Mạch đã bắt đầu kinh doanh, may nhờ có Linda, Tiếu Tiếu, và Tô Lạc giúp đỡ, phòng làm việc của cô mới có thể thuận lợi như vậy, mặc dù quy mô không lớn, người cũng rất ít, chỉ là, An Dĩ Mạch tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, một ngày nào đó, tên tuổi Angel sẽ được toàn thế giới biết đến, thiết kế trang sức của cô sẽ được mọi người yêu thích.
"Dì Lan, chào buổi sáng."
Sáng sớm An Dĩ Mạch rời giường rửa mặt sau khi đi xuống lầu vừa hay nhìn thấy dì Lan đang chuẩn bị bữa sáng, ánh mắt lướt qua một cái, không nhìn thấy bóng dáng mình muốn thấy, chau chau mày, cũng không có nói cái gì.
Kể từ ngày đó bọn họ ra về không vui sau đó An Mặc Hàn vẫn bận rộn nhiều việc, buổi sáng luôn đi rất sớm, buổi tối về nhà rất khuya, An Dĩ Mạch suy nghĩ một chút, cô đã nhìn một lượt cũng không có nhìn thấy An Mặc Hàn, bĩu môi, thầm nghĩ An Mặc Hàn thật là hẹp hòi.
"Dì Lan, thiếu gia đâu?"
"Thiếu gia đi công ty, thiếu gia đã dùng qua bữa sáng rồi, đây là của tiểu thư."
"Hôm nay không phải là thứ bảy sao? Công ty rất bận?"
Dì Lan lắc đầu một cái, mang một ly sữa nóng đưa cho An Dĩ Mạch.
"Tối hôm qua Ferman tiên sinh và thiếu cùng nhau trở về, tôi nghe bọn họ nói giống như là hôm nay công ty muốn ký hợp đồng với một nghệ sĩ, Ferman tiên sinh khẳng định thiếu gia hôm nay phải đến công ty đúng giờ."
"Tôi biết rồi dì Lan."
An Dĩ Mạch xé một miếng bánh bao bỏ vào trong miệng, suy nghĩ một chút, ngoắc ngoắc khóe môi, thì ra hôm nay là đi ký hợp đồng với Hàn Ngữ Yên, ha ha ha, mỹ nam kế quả nhiên lợi hại, ~ tuyen83- Dieen DDaaan lqdd~ Hàn Ngữ Yên thật bị kéo đến giải trí Mặc Mạch, nhưng là, cũng không biết nói như thế nào với tổng giám đốc Thượng Quan, nhưng cô nhớ một tuần trước nhận được thư mời của nhà Thượng Quan, hôm nay phải đi tham gia tiệc sinh nhật Thượng Quan Hồng, đáng lẽ cô không muốn đi tham gia, chỉ là, đã có kịch hay miễn phí, không xem mới lạ, nghĩ tới đây, tâm tình An Dĩ Mạch cũng rất vui.
"Dì Lan, chào buổi sáng."
An Dĩ Mạch đang muốn ra cửa lại chạm mặt Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn.
"Dĩ Mạch, đi đâu vậy?"
Chiếm Nam Huyễn thấy An Dĩ Mạch phải ra ngoài hỏi, vẻ mặt Toàn Ti Dạ cũng rất hiếu kỳ.
"Phòng làm việc. Còn có một chút đồ cần sắp xếp lại."
An Dĩ Mạch nói xong cũng lên xe chạy nhanh, căn bản cũng không có quan tâm bọn họ, còn lại Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ cùng nhìn nhau, sau đó cũng rời đi, chỉ là, không phải đi theo An Dĩ Mạch, mà là đi tới tập đoàn quốc tế Mặc Mạch.
"An Mặc Hàn, có phải cậu lại chọc An Dĩ Mạch tức giận hay không, hôm nay hình như cô ấy tức giận có hơi lớn."
Đi tới phòng làm việc của An Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ lập tức hỏi An Mặc Hàn, nhưng anh cảm giác được hôm nay hình như tâm tình của An Dĩ Mạch không vui, chỉ là, nếu như An Dĩ Mạch biết nhất định sẽ bác bỏ, hôm nay tâm tình cô rõ ràng rất tốt, lúc này là tâm tình tốt nhất của một ngày.
"Đoán chừng cô ấy rất buồn chán, không bằng cậu giúp cô ấy tìm một chút chuyện để làm, đoán chừng cô ấy sẽ vui vẻ."
An Mặc Hàn không có ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẫn như cũ bận rộn tài liệu ở trong tay, hôm nay mới vừa ký hợp đồng với Hàn Ngữ Yên, nếu như chỉ có một Hàn Ngữ Yên cũng may, nhưng là, cố tình còn có một Lillian, cho nên, cái hợp đồng này anh cũng không thể xem thường, phải biết, mặc dù danh tiếng của Hàn Ngữ Yên rất lớn, nhưng mà giá trị con người của cô ấy so với Lillian còn kém rất rất xa.
Lillian, năm nay 43 tuổi, hai mươi lăm năm trước một đêm thành danh, năm đó Lillian là nữ thần trong lòng của tất cả đàn ông, siêu sao nổi bật nhất của làng giải trí, chỉ là, hai năm sau liền truyền ra tin tức bà rút lui khỏi làng giải trí, từ đó, bà biến mất biệt tích khỏi làng giải trí.
Vốn cho là bà sẽ biến mất như vậy, nhưng là, hai mươi năm trước bà lại một lần xuất hiện trước mặt mọi người, lần này, bà không phải lấy thân phận là một diễn viên ca sĩ, mà lấy thân phận là một người đại diện, ngôi sao do bà quản lý không có một người nào là không nổi tiếng, ~ ~ tuy nói hiện nay danh tiếng của Hàn Ngữ Yên là do tin tức bát quái với An Mặc Hàn mang lại, chỉ là, mọi người trong làng giải trí đều biết rõ, đây chỉ là trùng hợp, chỉ vì người đại diện của Hàn Ngữ Yên là Lillian, coi như không có An Mặc Hàn, Hàn Ngữ Yên sẽ nổi tiếng như thường.
An Mặc Hàn nhìn tư liệu Lillian trên màn hình máy vi tính một chút, còn có xuất hiện một tấm hình thẻ của bà, Lillian trong hình hẳn là mới chụp trước đây không lâu, không biết vì sao, An Mặc Hàn nhìn Lillian lại có một loại cảm giác quen thuộc, chỉ là, kỳ quái nhất chính là anh cũng không tìm ra được một cái hình nào của Lillian lúc còn trẻ.
"Các cậu cãi nhau?"
Chiếm Nam Huyễn ưu nhã cười một tiếng, nói ra suy nghĩ của mình, nhưng là, để cho anh thất vọng chính là An Mặc Hàn căn bản giống như là không có có nghe được, vẫn như cũ chăm chú nhìn màn ảnh máy vi tính.
"Hàn, thế nào?"
Toàn Ti Dạ cau mày, nhưng anh ít khi nhìn thấy bộ dáng mất hồn của An Mặc Hàn.
"Hả? Không có việc gì, hôm nay là tiệc sinh nhật của Thượng Quan Hồng, tôi nghĩ chuyện thú vị như vậy Dĩ Mạch chắc chắn sẽ tham gia, nếu như muốn biết cô ấy như thế nào, đến lúc đó cậu hỏi lại cô ấy một chút, nhưng mà, Ti Dạ, hiện tại tôi có một việc cần cậu làm." dđlqđ
Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn thấy vẻ mặt nghiêm túc của An Mặc Hàn, cũng nghiêm túc theo, chuyện An Mặc Hàn không giải quyết được, nên rất khó giải quyết, nếu để cho Toàn Ti Dạ đi làm, như vậy, nói cách khác nhất định sẽ sử dụng thế lực phía sau của Toàn Ti Dạ.
"Cậu cứ nói."
"Người này, tôi muốn tất cả tài liệu về người này."
An Mặc Hàn đưa một phần tư liệu chính của Lillian cho Toàn Ti Dạ, cũng hi vọng Toàn Ti Dạ có thể tra ra được rõ ràng.
"Lillian? Không phải là người đại diện vàng sao?"
Chiếm Nam Huyễn chau chau mày, trông rất đẹp mắt.
"Đúng, nhưng mà, các cậu có cảm thấy người phụ nữ này có chút quen thuộc hay không."
Nhưng thật ra lời nói của An Mặc Hàn để cho Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn coi trọng, bọn họ nhìn kỹ hình Lillian trong tài liệu một chút, cuối cùng cho ra kết quả giống với An Mặc Hàn.
"Tôi nghĩ, câu chuyện xưa của bà ấy phải rất ly kỳ."
Toàn Ti Dạ nâng lên khóe môi đẹp mắt, trên mặt lộ ra rất hứng thú.
"Chuyện này giao cho cậu, Huyễn, gần đây nếu như không có việc gì làm, không bằng giúp tôi một việc?"
An Mặc Hàn đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn Chiếm Nam Huyễn tràn đầy"Tính toán".
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không thoải mái, có chuyện gì cứ nói." Chiếm Nam Huyễn xoa xoa hai cánh tay run rẩy, ý đồ phủi xuống da gà nổi ở trên người.
"Nếu như tôi không có nhớ lầm, cậu cũng có giấy chứng nhận cố vấn tài chính thế giới."