Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 81-2



Editor: MarisMiu

Ngay cả An Dĩ Mạch cũng kinh hãi khi nhìn thấy Hàn Ngữ Yên như vậy, nhưng dù sao cô cũng là An Dĩ Mạch, rất nhanh cô đã khôi phục lại, có điều trong lòng vẫn rất khiếp sợ cách ăn mặc hôm nay của Hàn Ngữ Yên.

Một Hàn Ngữ Yên rất đáng yêu, giống như một tiểu tinh linh, thoạt nhìn rất vô hại.

"Hôm nay Hàn tiểu thư thật xinh đẹp, giống y như một vị tiểu thiên sứ."

Mặc dù cô không có bất kỳ ấn tượng tốt gì đối với Hàn Ngữ Yên, nhưng khen cô ta thì vẫn nên khen. Nếu không, chẳng phải phụ công Hàn Ngữ Yên trang điểm xinh đẹp như thế sao.

"Cám ơn An tiểu thư. Hôm nay, quảng cáo này rất quan trọng đối với Ngữ Yên, mặc dù trước kia Ngữ Yên có chút hiểu lầm với An tiểu thư, nhưng Ngữ Yên vẫn hy vọng An tiểu thư có thể giúp đỡ Ngữ Yên."

Hàn Ngữ Yên nói vô cùng chân thành, đôi mắt to sáng ngời càng thêm linh động, thấy bộ dáng này của Hàn Ngữ Yên, An Dĩ Mạch không thể không bội phục, quả nhiên là diễn viên, kỹ thuật diễn này đúng là không phải trò đùa.

"Hàn tiểu thư yên tâm, nếu cô Lillian đã tự mình mời tôi hỗ trợ, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức. Hơn nữa, Hàn tiểu thư cũng là nghệ sĩ dưới trướng của giải trí Mặc Mạch, mà Ferman lại là bạn tốt của tôi, coi như là nể mặt mũi của Ferman, tôi cũng sẽ giúp Hàn tiểu thư."

An Dĩ Mạch nói hết sức khéo léo, thứ nhất nói rõ cô không phải coi trọng mặt mũi của Hàn Ngữ Yên mà đến, cũng nói rõ quan hệ của cô và Mặc Mạch quốc tế. d-i-e-n-d-a-n-l-e-q-u-y-d-o-n Dĩ nhiên, dựa theo tính tình của Hàn Ngữ Yên nhất định sẽ nghĩ đến quan hệ của An Dĩ Mạch cô và An Mặc Hàn. Quả nhiên, An Dĩ Mạch nhanh mắt thấy được hai tay của Hàn Ngữ Yên nắm lại thật chặt.

"Cô Lillian, chúng ta bắt đầu chọn trang sức thôi."

An Dĩ Mạch không tiếp tục để ý đến Hàn Ngữ Yên nữa. Vốn Lillian cũng muốn nhắc nhở An Dĩ Mạch là thời gian không còn sớm, nên bắt đầu rồi, đúng lúc lúc này An Dĩ Mạch lại chủ động nói ra, mà Hàn Ngữ Yên ăn một bụng tức giận chỉ có thể kìm nén nhìn An Dĩ Mạch theo Lillian đi ra khỏi phòng.

"Dĩ Mạch, qua đây xem một chút, cháu xem cái nào thích hợp với Ngữ Yên hơn."

Lillian bảo người ta lấy ra toàn bộ trang sức, An Dĩ Mạch lập tức hoa mắt, nhưng dù sao cô cũng chuyên về ngành này nên phản ứng lại rất nhanh.

"Cô Lilian, công ty nào cung cấp trang sức cho Hàn tiểu thư để quay quảng cáo vậy, nói thật những đồ trang sức này không được tốt cho lắm."

An Dĩ Mạch tùy ý cầm lên một bộ, đưa lên trước mắt nghiêm túc quan sát thật kỹ.

"Đây là công ty đá quý Kỳ Hạ của tập đoàn Thượng Quan, có điều quảng cáo này có rất nhiều người đang muốn quay. Cháu cũng biết đó, các minh tinh bên trong công ty giải trí Kỳ Hạ của tập đoàn Thượng Quan không hề kém Ngữ Yên. Ngữ Yên mới đến giải trí Mặc Mạch, đây cũng là Ferman vì Ngữ Yên mà đi bước đầu tiên, nếu như Ngữ Yên có thể quay được show quảng cáo này, con đường của cô ấy cũng sẽ từ từ phát triển, cho nên Dĩ Mạch, cô rất hi vọng cháu có thể giúp cô ấy."

Lillian nói rất chân thành, dựa vào nét mặt của bà ấy có thể thấy được Lillian thật lòng quan tâm đến Hàn Ngữ Yên. An Dĩ Mạch gật đầu một cái, trong lòng chỉ hy vọng Hàn Ngữ Yên không nên khiến Lillian thất vọng mới phải.

Sau đó, An Dĩ Mạch chọn một bộ trang sức màu hồng cho Hàn Ngữ Yên, cô nghĩ đến trang phục hôm nay của Hàn Ngữ Yên thì cảm thấy bộ này càng thích hợp với cô ấy hơn. Hơn nữa, nhất định sẽ khiến danh tiếng của cô ấy vang xa.

"Bộ này đi, cháu cảm giác Hàn tiểu thư rất thích hợp bộ này, với trang phục hôm nay của cô ấy, bộ trang sức này nếu như đeo ở trên người của cô ấy, nhất định càng nổi lên bộ trang sức đặc sắc này, hơn nữa, cũng sẽ khiến Hàn Ngữ Yên càng thêm lộ ra vẻ đáng yêu mê người.

"Dĩ Mạch, cháu thật rất tinh mắt, bộ này mà đeo trên người của Ngữ Yên thì cực kỳ xinh đẹp."

Lillian không nhịn được tán dương khi nhìn An Dĩ Mạch lựa chọn đồ trang sức cho Hàn Ngữ Yên. Mặc dù Hàn Ngữ Yên không thích An Dĩ Mạch lắm, nhưng bà rất hài lòng đối với ánh mắt chọn đồ của Dĩ Mạch.

Nhìn An Dĩ Mạch cũng hài lòng gật đầu, Hàn Ngữ Yên cười trào phúng, trong lòng cũng nghĩ tới lát nữa sẽ có kịch hay xảy ra.

"An tiểu thư, thật cám ơn cô, nếu hôm nay tôi có thể tranh thủ lấy được show quảng cáo này, nhất định sẽ vô cùng cảm tạ cô."

"Hàn tiểu thư không cần khách khí, chúc cô thành công."

Chỉ chốc lát liền đến lượt Hàn Ngữ Yên, cô ta hít sâu một hơi liền đi lên sân khấu, lê quý đôn marismiu lê quý đôn bởi vì Lillian là người đại diện của Hàn Ngữ Yên cho nên đứng nhìn ở phía sau màn che, vì vậy cũng không có thời gian trò chuyện với Dĩ Mạch.

"Dĩ Mạch, cháu đi vào phòng nghỉ trước đi, lát nữa cô sẽ đến tìm cháu, được không?"

"Cháu không sao, cô Lillian cứ làm việc đi."

Sau khi Lillian đi, An Dĩ Mạch liền đi đến căn phòng bọn họ vừa lựa chọn trang sức kia, nhưng vừa đi ra phòng hóa trang, đã bị một cô gái đụng phải.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi."

An Dĩ Mạch nhíu mày, dựa vào khung cửa mới có thể đứng vững, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái đụng vào cô, chỉ thấy cô gái đó vẫn cúi đầu nói xin lỗi, nên Dĩ Mạch hoàn toàn không thấy dáng vẻ của cô ấy.

"Tôi không sao, cô đi đi."

Sau đó, cô gái kia liền quay người rời đi, An Dĩ Mạch nhìn bóng lưng vội vã của cô gái vừa rời khỏi liền nhíu mày, quay người lại vào phòng hóa trang của Hàn Ngữ Yên.

Rất nhanh liền nhìn thấy gương mặt kích động của Hàn Ngữ Yên và Lilian cùng đi vào, An Dĩ Mạch đã nhìn thấy nụ cười của họ liền biết Hàn Ngữ Yên nhất định sẽ thành công, cô hiểu ý cũng bật cười.

"Dĩ Mạch, thật sự làm phiền cháu rồi, nếu hôm nay không phải cháu cho lời khuyên, Ngữ Yên thật sự rất khó mà giành được đấy."

Lillian mỉm cười, An Dĩ Mạch cũng nở một nụ cười xinh đẹp với bà. Không biết vì sao khi Hàn Ngữ Yên nhìn nụ cười của hai người họ lại cảm thấy giống nhau y hệt, chỉ cảm thấy chói mắt khác thường, nhưng cô chỉ cần nghĩ đến chuyện tiếp theo đây thì tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều.

"Hàn tiểu thư, bên ngoài đã có truyền thông đang đợi, xin hỏi bây giờ cô có thể tiếp nhận phỏng vấn không?"

Ba người trong cuộc đang im lặng, Thượng Quan Hồng đi tới, bên cạnh còn có Tô Nguyệt đi cùng.

"Chị Dĩ Mạch cũng ở đây nha."

Tô Nguyệt cười rất vô hại, nhưng An Dĩ Mạch lại không vui nổi.

"Thượng Quan tiểu thư, hợp tác vui vẻ. Đi thôi, đừng làm cho mấy người bạn truyền thông nóng lòng chờ đợi." Hàn Ngữ Yên nói, sau đó đi ra ngoài cùng với Thượng Quan Hồng, Lillian cũng dẫn An Dĩ Mạch ra theo sau.

Sau đó, Thượng Quan Hồng, Lillian, và Hàn Ngữ Yên đi ở phía trước, Tô Nguyệt và An Dĩ Mạch đi ở phía sau. An Dĩ Mạch nhìn hai người Thượng Quan Hồng và Hàn Ngữ Yên đi song song trước mặt, lại nhìn vẻ mặt tươi cười vô hại Tô Nguyệt bên cạnh một chút, thấy đột nhiên rất buồn bực. Đang muốn nói với Lillian rằng sẽ đi về trước, nhưng các ký giả truyền thông lập tức lao qua khi nhìn thấy Hàn Ngữ Yên, lần này ngay cả cơ hội nói cũng không còn. Lúc này, ở trong phòng hóa trang của Hàn Ngữ Yên, khi bọn họ vừa rời khỏi thì Ferman lập tức chạy đến nhưng lại không tìm thấy An Dĩ Mạch đâu.

"Kỳ quái, chẳng lẽ Dĩ Mạch đi về trước rồi?"

Ferman đứng ở trước cửa sờ sờ cằm của mình, lầm bầm lầu bầu. An Mặc Hàn vừa gọi điện cho anh bảo anh đi theo Dĩ Mạch, anh ấy sợ hai người phụ nữ Hàn Ngữ Yên và Thượng Quan Hồng kia hợp tác gây bất lợi với Dĩ Mạch.  d i e n d a n marismiu l e q u y d o n   Anh nhận điện thoại liền chạy tới, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Dĩ Mạch đâu.

"Này, Hàn tiểu thư đâu rồi?"

Ferman kéo một nhân viên lại liền hỏi, có thể Dĩ Mạch và Hàn Ngữ Yên vẫn đang ở cạnh nhau. Người nơi này không biết Dĩ Mạch, cho nên chỉ có thể hỏi Hàn Ngữ Yên đang ở đâu.

"Thượng Quan tiểu thư vừa lên tìm Hàn tiểu thư, sau đó họ đi ra đại sảnh tiếp nhận phỏng vấn của ký giả rồi.

Sau khi nghe xong, Ferman lập tức nhíu mày. Tiếp nhận phỏng vấn của ký giả, không phải nói đợi lát nữa mới bắt đầu sao? Thế nào họ lại đi sớm như vậy?

Ferman đang ở bên trong nghi ngờ thì một tiếng thét chói tai truyền tra từ một cái phòng khác.

"A......"

Ferman nghe được tiếng thét liền chạy tới, nơi đó chính là gian phòng mà An Dĩ Mạch và Lilian cùng chọn lựa trang sức, mà tiếng thét lên chính là của cô gái vừa đụng phải Dĩ Mạch.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ferman hỏi.

"Phí tiên sinh, chúng tôi cung cấp đồ trang sức cho Hàn tiểu thư nhưng bị thiếu mất một bộ, hơn nữa, còn là bộ có giá trị lớn nhất."

Gương mặt cô gái kia lo lắng sốt ruột, giống như nếu thật sự thiếu mất một bộ thì cô cũng sẽ bị lôi ra ngoài bắn chết vậy.

"Làm sao có thể chứ? Không phải Hàn tiểu thư mang ra ngoài một bộ rồi sao?"

Ferman không nghi ngờ gì, có điều trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy, chi quảng cáo này tuyệt đối sẽ bị hủy, hơn nữa, giải trí Mặc Mạch của bọn họ còn có thể phải hầu tòa.

"Chúng ta cùng nhau tìm lại một chút, không thể không cánh mà bay được."

Lần này, Ferman cũng nghiêm túc. Mặc dù chỉ là một bộ trang sức, nhưng lại liên quan đến danh dự của giải trí Mặc Mạch. Trong quá trình tìm kiếm, An Mặc Hàn gọi tới một cuộc điện thoại, Ferman nói đơn giản tình huống bên này liền cúp máy, nhưng Ferman lại không biết, ở bên kia sau khi cúp máy, An Mặc Hàn ngồi suy nghĩ một hồi liền quay đầu lái xe đến chỗ của bọn họ.

"Trước tiên cô đi nói với tiểu thư Thượng Quan tiểu thư một tiếng, tôi ở đây tìm tiếp."

Ferman nhìn cô gái đang lo lắng và sợ hãi này, nếu vậy thì giao cho cô ta một nhiệm vụ đơn giản đi, nhưng Ferman lại không biết rằng đúng lúc cô gái này cũng có ý nghĩ như vậy.

Phía trước đại sảnh bên này, các phóng viên đang hỏi Hàn Ngữ Yên một vài vấn đề, tất cả vấn đề đều được Lillian và Hàn Ngữ Yên trả lời khéo léo. Cuối cùng, các ký giả hỏi lần này Hàn Ngữ Yên giành được quảng cáo thì có suy nghĩ gì. lqd MarisMiu lqdHàn Ngữ Yên trả lời, lại làm cho nhóm người truyền thông chú ý tới An Dĩ Mạch.

"Lần này sở dĩ tôi có thể giành được quảng cáo lần này, đầu tiên phải cám ơn tập đoàn Thượng Quan đã cung cấp đồ trang sức vô cùng quý báu cho Ngữ Yên, sau đó cảm ơn công ty giải trí Mặc Mạch đã đào tạo tôi. Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người, chính là người đang đứng bên cạnh tôi, tiểu thư An Dĩ Mạch."

Hàn Ngữ Yên vừa nói xong, các ống kính của ký giả lập tức nhắm ngay An Dĩ Mạch. Lúc này, các phóng viên mới bắt đầu chú ý đến cô gái xinh đẹp bí ẩn nhưng lại không ai biết đến này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.