"Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi. Tổng giám đốc Thượng Quan phải nằm viện để theo dõi mấy ngày."
"Được, cám ơn bác sĩ."
Sau khi sắp xếp An Dĩ Mạch và Thượng Quan Niên ở cùng một phòng bệnh, Toàn Ti Dạ và ba của anh cũng đã rời đi, ở đây đã không còn chuyện của bọn họ nữa, dù sao bọn họ cũng là người ngoài. Bây giờ bọn họ (Thượng Quan Niên) nên giải quyết chuyện nhà của mình rồi.
"Tiểu Nguyệt, em về trước đi."
Tô Lạc bảo Tô Nguyệt đi về trước. Mặc dù Tô Nguyệt không muốn, nhưng ở Tô Lạc kiên quyết muốn cô ta đi về trước. Bây giờ trong phòng bệnh cũng chỉ còn Thượng Quan Niên và An Dĩ Mạch vẫn còn đang hôn mê, còn có Thượng Quan Hồng, Đường Uyển, Lillian và An Mặc Hàn.
Từ đầu đến cuối, An Mặc Hàn vẫn luôn ngồi bên giường của An Dĩ Mạch. Hai tay của anh nắm tay cô thật chặt. Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, anh đau lòng vô cùng, thầm nghĩ chờ Dĩ Mạch tỉnh lại, anh nhất định phải bảo dì Lan làm thật nhiều món ngon để bồi bổ cho Dĩ Mạch.
Lillian nhìn Thượng Quan Niên một cái, rồi đi đến trước giường bệnh của An Dĩ Mạch, lo lắng nhìn cô. Mặc dù nghe bác sĩ nói không có việc gì, cũng biết vì nguyên nhân truyền máu, nhưng Dĩ Mạch chưa tỉnh, bà vẫn vô cùng lo lắng.
Mà bên này, Thượng Quan Hồng vẫn còn đang bị đả kích về tin mình không phải là con gái của Thượng Quan Niên. Tô Lạc là vị hôn phu của cô ta, vẫn ngồi ở bên cạnh cô ta, còn bộ dáng của Đường Uyển thì cũng thất hồn lạc phách.
"Ưm......"
Bên này, An Dĩ Mạch bắt đầu tỉnh lại. An Mặc Hàn vui mừng vô cùng, vội vàng ôm lấy cô để cô ngồi dậy dựa vào trên người của anh. An Dĩ Mạch nhìn Thượng Quan Niên một chút, nhìn thấy sắc mặt của ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, lúc này mới an tâm.
"Dĩ Mạch, em thấy sao rồi? Có đau mỏi chỗ nào không?"
An Mặc Hàn vội vàng hỏi, An Dĩ Mạch gật đầu một cái, an ủi anh và Lillian.
"Em không sao rồi, mọi người yên tâm đi, chỉ là mất một ít máu mà thôi, không có chuyện gì."
"Ừ, Dĩ Mạch. Con không có việc gì là tốt rồi."
Lillian thấy An Dĩ Mạch tỉnh lại, nhìn sắc mặt của cô đã từ từ khôi phục lại hồng hào, cũng an tâm. Sau đó mới quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Niên, ông ấy vẫn chưa tỉnh lại.
"Mẹ, chú ấy như thế nào rồi?"
Thật ra hiện giờ An Dĩ Mạch không biết nên gọi Thượng Quan Niên như thế nào. Mặc dù biết Thượng Quan Niên là cha ruột của cô, nhưng cô vẫn không thể nào tiếp nhận được, diễn đàn marismiu lê quý đôn đặc biệt là sau khi biết chuyện năm đó, cô càng không cách nào đón nhận.
"Bác sĩ nói ông ấy không sao. Dĩ Mạch, chúng ta đi về trước thôi, nơi này có bọn họ (Đường Uyển & TQH) là được rồi."
Bây giờ, ngay cả một phút Lillian cũng không muốn chờ đợi ở trong này. Mặc dù, bà và Thượng Quan Niên đã chia tay lâu như thế, hơn nữa bà cũng hận ông ấy lâu như vậy. Nhưng bây giờ khi nhìn đến bộ dáng của ông ấy, trong lòng bà rất khó chịu, rất khổ sở. Bà không thích mình như vậy, một chút cũng không thích.
An Dĩ Mạch nghe được lời nói của Lillian thì gật đầu một cái. Mặc dù, cô không thể nào tiếp nhận được Thượng Quan Niên là ba ruột của cô, nhưng khi cô tiến vào phòng giải phẩu nhìn thấy bộ dáng hôn mê bất tỉnh của Thượng Quan Niên, cô lại cảm thấy đau đứt ruột gan. Cô nghĩ, chắc Lillian cũng có cảm giác như thế đi. Tuy không thể nào tiếp nhận được, nhưng trong lòng của An Dĩ Mạch vẫn có một chút xíu kỳ vọng, muốn cho Lillian và Thượng Quan Niên làm hòa. Không biết vì sao, tuy rằng Thượng Quan Niên đã từng mất trí nhớ nhưng An Dĩ Mạch vẫn cảm giác được ở trong lòng của ông ấy còn thương yêu Lillian. Cho dù có Đường Uyển, có Thượng Quan Hồng, nhưng trong thâm tâm của ông ấy vẫn đặt trên người Lillian.
Có điều bọn họ đã xa nhau nhiều năm, nếu như muốn ở chung một chỗ cũng không dễ dàng lắm.
Chỉ thu dọn một ít đồ đơn giản của bọn, An Mặc Hàn liền chở An Dĩ Mạch và Lillian trở lại An gia. Hôm nay Lillian đã rất mệt mỏi, nên khi tới biệt thự, An Mặc Hàn liền kêu người dẫn Lillian đi nghỉ ngơi. Sau đó bảo dì Lan nấu một ít cháo, định bồi bổ cho Dĩ Mạch.
Để Dĩ Mạch nằm thoải mái ở trên giường, An Mặc Hàn liền bưng cháo tới, đút từng muỗng một cho An Dĩ Mạch ăn.
An Dĩ Mạch rất đàng hoàng ăn từng muỗng cháo mà An Mặc Hàn đút cho cô, mắt không chớp nhìn An Mặc Hàn. Đương nhiên An Mặc Hàn cũng nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng không mở miệng nói chuyện, mà là muốn Dĩ Mạch ăn hết toàn bộ cháo, sau đó bọn họ mới nói chuyện.
Rốt cuộc, khi An Dĩ Mạch ăn xong muỗng cuối cùng, lập tức ngồi thẳng người, chuẩn bị nghe An Mặc Hàn giải thích.
"Dĩ Mạch, có muốn ngủ một lát hay không?" An Mặc Hàn lo lắng hỏi, An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, chu môi, cả khuôn mặt tràn đầy uất ức.
"Được rồi, em muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi, anh nhất định sẽ thành thật trả lời em."
An Mặc Hàn thật sự đầu hàng, anh ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị tiếp nhận câu hỏi của An Dĩ Mạch.
"Mặc Hàn, em cảm giác tất cả xảy ra ngày hôm nay đều giống như là đang nằm mơ. Anh nói xem, em có phải đang nằm mơ đúng không??"
An Dĩ Mạch nghi ngờ, không biết là đang hỏi mình, hay là đang hỏi Mặc Hàn. Thấy dáng vẻ hồn nhiên dễ thương của An Dĩ Mạch như vậy, An Mặc Hàn bật cười, không nhịn được hôn một cái lên môi cô, sau đó mới dịu dàng nói.
"Dĩ Mạch, tất cả những chuyện này không phải đang nằm mơ, tất cả đều là thật. Cô Lillian chính là mẹ ruột của em, bây giờ bà ấy đang nghỉ ngơi ở cách vách, tất cả đều là thật, được chứ?"
An Mặc Hàn nắm tay An Dĩ Mạch thật chặt, nâng tay cô lên rồi đặt một nụ hôn lên đó. An Dĩ Mạch mê muội gật đầu một cái, nhưng trong lòng vẫn không thể tin được.
Thật ra khi xảy ra sự việc, cô đã nghĩ tới một vạn khả năng. Mặc dù cô đón nhận Lillian, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút cảm thấy tất cả xảy ra quá nhanh, cô thật sự có chút không tiếp thu nổi.
An Mặc Hàn nhìn bộ dáng rối rắm của An Dĩ Mạch, có chút đau lòng. Nếu như vậy mà Dĩ Mạch đã không chịu nổi rồi, vậy nếu Dĩ Mạch biết Thượng Quan Hồng không phải là con gái của Thượng Quan Niên, còn cô mới đúng là con gái duy nhất của Thượng Quan Niên, cô mới chính là công chúa của tập đoàn Thượng Quan. Khi đó, cô sẽ nghĩ như thế nào chứ? An Mặc Hàn đang suy nghĩ, anh có nên nói tất cả mọi chuyện cho An Dĩ Mạch biết ngay bây giờ hay không.
"An Mặc Hàn, anh làm sao vậy? Đang nghĩ gì thế, gọi anh cũng không nghe?"
An Dĩ Mạch lấy tay với với An Mặc Hàn, bĩu môi. Lúc này An Mặc Hàn mới có phản ứng.
"Hả? Sao thế? Dĩ Mạch."
"Không, là em muốn hỏi anh, anh biết chuyện này từ lúc nào?"
Đây là điểm mà An Dĩ Mạch không rõ nhất, có vẻ chuyện này An Mặc Hàn đã sớm biết. d.i.e.n.d.a.n.maris.miu.l.e.q.u.y.d.o.n Hơn nữa, hôm nay hình như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của An Mặc Hàn. Chẳng lẽ chuyện ngày hôm nay đều do An Mặc Hàn an bài?
"Chuyện này anh sẽ giải thích với em sau. Dĩ Mạch, hôm nay lúc em đi vào hiến máu cho chú Thượng Quan, anh nhận được một tin tức!"
Nhìn bộ dáng này của An Mặc Hàn, trong lòng cô hồi hộp một phen, thầm nghĩ chắc sẽ không phải là chuyện mà cô đã nghĩ ở trong xe chứ.
"Chuyện của Thượng Quan Hồng?"
An Dĩ Mạch thử dò xét, nhưng An Mặc Hàn lại thật sự gật đầu một cái. An Dĩ Mạch hít vào một hơi, thật sự bị cô đoán trúng rồi sao!
"Cô ta thật sự không phải là con gái của Thượng Quan Niên?"
Mặc dù, An Dĩ Mạch hỏi thế, nhưng trong lòng vẫn không thể tin được. Thật ra cũng không phải vì Thượng Quan Hồng và Đường Uyển, mà là vì Thượng Quan Niên và Lillian. Khi An Mặc Hàn gật đầu, đại não của An Dĩ Mạch lập tức trống rỗng.
Vốn cô là con gái ruột thịt của Lillian và Thượng Quan Niên, cô đã rất khó chấp nhận rồi. Vậy mà bây giờ lại nói Thượng Quan Hồng không phải là con gái của Thượng Quan Niên. Nói đúng hơn, năm đó Đường Uyển dùng một câu hoàn toàn không phải là đứa bé của Thượng Quan Niên khiến Thượng Quan Niên và Lillian xa nhau nhiều năm như vậy, khiến Lillian phải chịu nhiều khổ sở, khiến Thượng Quan Niên bị lừa gạt suốt ngần ấy năm.
Trời ơi, nếu chân tướng sự việc bị bại lộ, làm sao Thượng Quan Niên có thể chịu đựng đây.
"Mặc Hàn...... Chuyện này......"
Mặc dù hiện giờ cô không thừa nhận Thượng Quan Niên là ba của cô, nhưng nếu chuyện này được đưa ánh sáng, người cuối cùng bị tổn thương chính là Thượng Quan Niên.
"Dĩ Mạch, em muốn làm như thế nào?"
An Mặc Hàn biết ý nghĩ trong lòng An Dĩ Mạch, nhưng anh không quá ủng hộ. Dĩ Mạch vì tốt bụng nên mới nghĩ như thế, nhưng nếu như vậy, cô sẽ bị thiệt thòi.
"Anh đã biết rồi không phải sao? Nếu như chuyện này được sáng tỏ, Thượng Quan Niên ông ấy......"
"Dĩ Mạch, em có nghĩ tới chuyện này hoàn toàn không thể giấu giếm được Thượng Quan Niên hay không? Chúng ta không cần nhúng tay vào chuyện này, cứ để nó thuận theo tự nhiên thôi."
An Mặc Hàn đã nói như vậy, An Dĩ Mạch cũng không nói gì nữa. Có điều An Dĩ Mạch đã nghĩ thông suốt rồi.
"Mặc Hàn, anh nói xem, có phải là em không có tiền đồ đúng không?"
An Dĩ Mạch tựa vào trong ngực An Mặc Hàn. An Mặc Hàn cười cười, cúi đầu hôn cô một cái, sau đó lắc đầu.
"Dĩ Mạch, em chỉ quá lương thiện mà thôi."
"Lương thiện?"
"Ừ, em quên rồi sao. Em đã từng nói với anh, một người có thể không xinh đẹp, có thể không ưu nhã, nhưng tuyệt đối không thể không thiện lương. Thế giới này người lương thiện quá ít, cho nên mới có xã hội lạnh lẽo, lòng người hiểm ác như hôm nay."
Nghĩ đến Đường Uyển, trong lòng An Mặc Hàn cũng cảm thấy châm chọc. Người đàn bà kia, thiết kế nhiều năm như vậy, ẩn núp nhiều năm như vậy. Mặc dù chiếm được rất nhiều, nhưng bà ta lại mất nhiều hơn.
"Mặc Hàn, cám ơn anh."
An Dĩ Mạch ôm hông của An Mặc Hàn thật chặt, nói cám ơn với anh. Cô thật sự nên cám ơn An Mặc Hàn, cám ơn anh vẫn ở bên cạnh cô lâu như thế, vẫn yêu cô như thế.
"Đứa ngốc, anh không cần lời cám ơn của em. Dĩ Mạch, thật ra là anh nên cám ơn em. Cám ơn em đã xuất hiện, cám ơn em đã đi tới nhà của chúng ta, cám ơn em có thể yêu anh."
An Mặc Hàn thì thầm, nhưng lúc này An Dĩ Mạch đã lâm vào ngủ say. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn cưng chiều nở nụ cười.
An Dĩ Mạch, thật cám ơn em! Cám ơn em đã xuất hiện, cám ơn em đã đi tới nhà của anh, cám ơn em đã chấp nhận tình yêu anh, cám ơn em có thể yêu anh. Bởi vì em, cuộc đời của anh mới có mục tiêu. Bởi vì em, anh mới có thể thoát ra từ trong sự thù hận. Bởi vì em, cuộc đời của anh mới thật sự tốt đẹp.
Một ngày rúng động lòng người cứ bị bóng đêm kết thúc như vậy. Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, mọi người cũng đều tạm thời quên mất chuyện ban ngày, an ổn trải qua một ban đêm bình lặng.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng An Dĩ Mạch cũng đã tỉnh lại. Cô nhìn qua An Mặc Hàn đang nằm bên cạnh mình, trên môi liền cong lên một nụ cười rung động lòng người. Mà lúc này đây cũng trùng hợp An Mặc Hàn mở mắt, thấy được nụ cười mê người này của An Dĩ Mạch.
Mắt trầm xuống, vẽ ra một bộ dáng tươi cười tà mị. Trong lúc An Dĩ Mạch còn chưa phản ứng kịp, liền lật người đè cô ở dưới thân, môi mỏng khêu gợi vừa đúng chặn lại môi của cô.
Đều nói sáng sớm tinh mơ cũng là lúc người đàn ông có tinh lực nhất. Lúc đầu An Dĩ Mạch còn chưa tin, nhưng vừa rồi bị An Mặc Hàn lôi kéo triền miên sau mấy hiệp thì An Dĩ Mạch không thể không thừa nhận, người đàn ông tỉnh lại lúc sáng sớm là đáng sợ nhất, tuyệt đối đáng sợ!
Kết quả triền miên đi qua chính là An Dĩ Mạch không dậy nổi. Cô hung hăng nhìn dáng vẻ đáng đòn của An Mặc Hàn, muốn hung hăng đánh một quyền ở trên mặt của anh, nhưng bây giờ cô không còn hơi sức, cô cũng chỉ có thể cầu xin ông trời mau mau thu lại tên yêu nghiệt An Mặc Hàn này.
"Dĩ Mạch, em muốn ăn gì? Anh bảo dì Lan làm cho em. Hôm qua em mới truyền máu, thân thể còn rất yếu ớt, cần nghỉ ngơi thật tốt."
An Mặc Hàn cười đến vô cùng tà mị. d i e n d a n miu l e q u y d o n An Dĩ Mạch bĩu môi, trong lòng tràn đầy khinh bỉ. Ha ha, anh quá tốt, còn nhớ rõ hôm qua cô mới truyền máu, cơ thể yếu ớt?
"An Mặc Hàn, lúc anh nói những lời này, không sợ đau đầu lưỡi à?"
Hiện tại An Dĩ Mạch chỉ có thể dùng ánh mắt để giết chết anh.
"Ừ, lời anh nói là thật mà, làm sao có thể đau đầu lưỡi chứ?"
An Mặc Hàn vừa mặc quần áo, vừa nhìn ánh mắt muốn giết chết anh của cô, sau đó anh bĩu môi. Đương nhiên anh biết lời nói của An Dĩ Mạch có ý gì, có điều bây giờ anh nên sử dụng phương pháp giả ngu là tốt nhất.
"An Mặc Hàn, đi chết đi!"
Bây giờ An Dĩ Mạch bị An Mặc Hàn chọc tức gần chết, mà cô lại không dậy nổi đi đánh anh, cũng chỉ có thể ném gối đầu, nhưng lần nào cũng bị An Mặc Hàn bắt được.
"Ngoan nào, anh đi làm bữa sáng cho em ha!"
Nhanh chóng hôn lên trán cô một nụ hôn, anh liền chạy trốn khỏi phòng ngủ. Lúc xuống phòng khách không thấy Lillian, hỏi dì Lan mới biết Lillian đã đi rồi, bảo dì Lan nói cho bọn họ (ở đây chỉ AMH & ADM) biết một tiếng. An Mặc Hàn gật đầu một cái, tỏ ý đã biết, sau đó nhận lấy bữa ăn sáng trong tay dì Lan đi tới phòng ngủ.
Lúc này, An Dĩ Mạch đã cố hết sức mặc xong quần áo của mình, nhưng còn vẫn nằm ở trên giường như cũ.
"Sao em lại dậy rồi?"
An Mặc Hàn nhíu mày. Sáng sớm hôm nay anh bỏ công như thế, một mặt là bởi vì sự hấp dẫn của An Dĩ Mạch, một mặt khác chính là vì để cho Dĩ Mạch có thể ngoan ngoãn nằm một ngày ở nhà. Nhưng bây giờ An Dĩ Mạch lại ngồi dậy.
"Không phải mẹ em cũng ở đây sao? Em nên đi xem bà một chút."
An Mặc Hàn thở dài, sau đó vững vàng ấn An Dĩ Mạch lại trên giường, thân thiết đắp chăn cho cô.
"Cô Lillian đã đi rồi, bà ấy nhắn lại nói không cần lo lắng cho bà ấy. Anh nghĩ chắc là cô đi bệnh viện rồi. Dù sao đây cũng là chuyện đời trước của bọn họ, là chuyện giữa cô Lillian, chú Thượng Quan và Đường Uyển ba người bọn họ, cho nên, tự ba người bọn họ giải quyết."
"Ừ, anh nói rất đúng, nhưng Thượng Quan Niên...... Ông ấy tỉnh chưa?"