An Dĩ Mạch nghịch ngợm cười một tiếng, làm bộ như muốn suy nghĩ, An Mặc Hàn nhìn thấy cái nét mặt này của An Dĩ Mạch nở nụ cười, nghe được câu trả lời của cô anh cũng không thất vọng, bởi vì anh hiểu rõ An Dĩ Mạch nhất định sẽ đồng ý, nhưng bây giờ anh lại không hy vọng Dĩ Mạch đồng ý, bởi vì anh còn chuẩn bị một lễ cầu hôn long trọng nhất, cho đến lúc đó, Dĩ Mạch đồng ý cũng không muộn.
"Đứa ngốc."
An Mặc Hàn cưng chiều vuốt vuốt mái tóc của cô, An Dĩ Mạch nghịch ngợm cười cười với anh, sau đó yên ổn tựa vào trong ngực của anh, trong lòng tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Thật ra thì, nhất định cô sẽ đồng ý anh, bọn họ đã trải qua nhiều năm bên nhau như vậy, cho tới nay tất cả những gì cô muốn là có thể danh chánh ngôn thuận đứng ở bên cạnh anh, nhưng là, trước kia bởi vì mối quan hệ giữa bọn họ, vẫn luôn là bí ẩn giữa bọn họ.
Mỗi một lần nghe được xì căng đan của anh, có lúc cô sẽ ghen tỵ với những người phụ nữ kia, bởi vì tên tuổi của các cô ấy có thể xuất hiện đứng bên cạnh An Mặc Hàn với thân phận là người yêu của An Mặc Hàn, mà cô lại chỉ có thể lấy thân phận là chị gái xuất hiện ở bên cạnh An Mặc Hàn, mặc dù mỗi một lần cô đều sẽ đi lấy xì căng đan của An Mặc Hàn để đùa giỡn anh, thật ra thì, những điều này đều là cô muốn che giấu vẻ mặt mất mác của mình.
Cô biết An Mặc Hàn chắc chắn biết những chuyện này, nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không nói mà thôi, nhưng mỗi lần cô lấy anh ra đùa giỡn An Mặc Hàn chắc chắn sẽ vô ý giải thích cho cô, khi đó, thật ra thì cô là vui vẻ nhất.
Ở nước ngoài mấy năm nay, đôi khi cô cũng rất lo lắng, danh tiếng của An Mặc Hàn càng ngày càng cao, thành tựu càng ngày càng nhiều, anh là người tình hoàn mỹ ở trong lòng của tất cả đàn bà, thật ra thì, khi đó, cô rất lo lắng An Mặc Hàn sẽ thật sự cùng người khác ở chung một chỗ, không phải không tin An Mặc Hàn, mà là không tin mình.
Chỉ là, sau sự thật lại chứng minh, bọn họ thành công, bọn họ kiên trì được rồi, sau này bọn họ cũng sẽ hạnh phúc vĩnh viễn.
Mặc dù An Dĩ Mạch nhắm mắt lại, nhưng An Mặc Hàn lại thấy được khóe mắt của An Dĩ Mạch không tự chủ chảy ra nước mắt, anh đau lòng cười cười, hôn xuống trán An Dĩ Mạch một cái, trong lòng càng thề sau này sẽ không để cho An Dĩ Mạch chảy nước mắt.
Hai người cứ như vậy ôm nhau nhìn nhau chẳng nói gì, không có ai mở miệng nói chuyện trước, An Dĩ Mạch vẫn luôn đang nhớ lại giữa bọn họ đã trải qua đủ loại, An Mặc Hàn còn lại là cưng chiều nhìn phản ứng cuả An Dĩ Mạch, không biết bao nhiêu lần nước mắt ở khóe mắt của cô rơi xuống.
Hai người yêu nhau đang ở bên nhau, coi như không nói lời nào cũng là hạnh phúc, mà thời gian hạnh phúc hầu như cũng trôi qua nhanh như vậy, một buổi chiều cứ trôi qua nhanh như vậy, An Mặc Hàn ôm thật chặt An Dĩ Mạch ngủ thiếp đi, đợi đến khi bọn họ tỉnh lại trời cũng đã tối rồi.
An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ nhìn bố trí chung quanh trước mắt, tạm thời có chút không phản ứng kịp chỗ mình đang ở, chỉ là, khi nhìn gương mặt đẹp trai của An Mặc Hàn đang ngủ say một lần nữa, nhất thời cô yên tâm, cô nhìn An Mặc Hàn vẫn không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại cưng chiều cười cười, sau đó lại nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh anh, cứ dịu dàng nhìn An Mặc Hàn như vậy.
Không bao lâu, ánh mắt của An Mặc Hàn giật giật, An Dĩ Mạch duỗi ra ngón tay ngắt một cái lên chóp mũi của anh, sau đó An Mặc Hàn liền tỉnh lại, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt cười dịu dàng của An Dĩ Mạch.
"Mấy giờ rồi?"
Bởi vì mới vừa tỉnh lại, giọng nói của An Mặc Hàn có chút trầm thấp khàn khàn, chỉ là, lại hấp dẫn chết người, An Dĩ Mạch mắt híp một cái, tựa như tượng khắc rất mỹ lệ.
"Hơn sáu giờ."
An Dĩ Mạch không có di động vị trí của mình, vẫn cứ nhìn chăm chú vào An Mặc Hàn như vậy, giống như cả đời đều nhìn không đủ.
"Dậy thôi, chúng ta đi ăn một chút gì rồi về nhà."
Nhìn thấy An Mặc Hàn nghe cô nói hơn sáu giờ lại nhắm hai mắt lại, An Dĩ Mạch giật giật thân thể của mình, ngồi chồm hỗm ở trên giường, đôi tay kéo một cánh tay An Mặc Hàn.
Bởi vì hơi sức vốn chênh lệch, cho nên, thời gian rất lâu An Dĩ Mạch cũng không kéo An Mặc Hàn từ trên giường lên, mà là đem mình mệt gần chết.
"Em đói rồi."
An Dĩ Mạch dứt khoát buông tha động tác kéo anh của mình, sau đó ngồi chồm hỗm ở nơi đó nhìn An Mặc Hàn nhắm chặt hai mắt, chu chu môi nói với An Mặc Hàn.
Nghe được lời nói của cô trong nháy mắt An Mặc Hàn mở mắt, sau đó mượn sức của cô kéo cô lại.
"Muốn ăn cái gì?"
"Muốn ăn rất nhiều món ăn ngon."
Thấy mục đích của mình đã đạt được, An Dĩ Mạch cười rất vui vẻ, An Mặc Hàn thở dài, sau đó bắt đầu xuống giường chỉnh sửa y phục, lại đến gần chỉnh sửa cho An Dĩ Mạch một chút, mười phút sau, hai nguời đã đi tới bãi đậu xe, lái xe rời khỏi công ty.
Mùa đông ban đêm lạnh khác thường, bởi vì sợ An Dĩ Mạch lạnh, An Mặc Hàn còn thân thiết lấy áo khoác của mình mặc lên người của An Dĩ Mạch, rất nhanh, hai người liền đi tới quán ăn cây sồi, hiện tại là giờ cơm tối, cho nên nơi này khách ăn cơm tương đối nhiều.
Bọn họ đi tới vị trí bọn họ thường ngồi, sau đó gọi rất nhiều món, ngồi chờ thức ăn đến.
An Dĩ Mạch có thể là quá đói, đang trong quá ngồi chờ các loại thức ăn cô úp mặt trên mặt bàn vẫn không có bất kỳ ảnh hưởng nào, giống như con cừu nhỏ sắp chết, hơn nữa, trong miệng còn một mực nói thầm chết đói chết đói.
Còn An Mặc Hàn khí độ tuấn tú ngồi ở đối diện An Dĩ Mạch, cưng chiều nhìn động tác An Dĩ Mạch, vẫn không quên thỉnh thoảng dùng ngón tay điểm một cái lên chóp mũi của cô.
"Thật đúng lúc, tổng giám đốc An, An tiểu thư."
Hai người một người sắp bị chết đói, một người vừa vặn đang chơi đùa, một bóng dáng quyến rũ truyền tới giọng nói.
An Dĩ Mạch hơi nhíu mày, từ trên bàn ngẩng đầu ngồi dậy đúng lúc thấy được vẻ mặt tươi cười yêu mị của Hàn Ngữ Yên, dĩ nhiên, đây không phải là nguyên nhân An Dĩ Mạch cau mày, nguyên nhân cô cau mày là bởi vì Hàn Ngữ Yên khoác tay người đàn ông kia, người đàn ông kia không phải là người khác, chính là Lục Viêm vị hôn thê của Chiếm Nhan.
An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn một chút, thấy anh không có vẻ mặt gì, trong lòng có suy nghĩ, xem ra, An Mặc Hàn đã sớm biết Hàn Ngữ Yên và Lục Viêm có quan hệ rồi, An Dĩ Mạch bĩu môi, An Mặc Hàn thiệt là, giống như tất cả anh đều biết, người đàn ông này thật là một hồ ly tinh.
Khi An Dĩ Mạch đang thầm nghĩ ý nghĩ của mình, Hàn Ngữ Yên và Lục Viêm cũng có suy nghĩ của họ, còn trong lòng Hàn Ngữ Yên tràn đầy ghen tỵ, không sai, thời gian dài như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Hàn Ngữ Yên vẫn không học được nghe lời, cô ta vẫn thích An Mặc Hàn như cũ, muốn có được An Mặc Hàn, cũng vẫn ghi hận An Dĩ Mạch như cũ.
Hiện tại thân phận của An Dĩ Mạch lộ ra ngoài, trong lòng của cô ta ghi hận cô càng thêm sâu, tại sao tất cả đều là An Dĩ Mạch này, vừa bắt đầu, nguyên nhân bởi vì Thượng Quan Hồng, Hàn Ngữ Yên ghi hận với An Dĩ Mạch cũng không phải quá sâu, ngược lại là Thượng Quan Hồng, bởi vì khi đó để cho cô ta hâm mộ gia thế Thượng Quan Hồng, cho nên, cô ta xem Thượng Quan Hồng làm kình địch lớn nhất của cô ta, cho nên, ~dieen daan lee quyy ddooon~ Tuyen83~ khi Thượng Quan Hồng nói ra cùng với cô ta đối phó An Dĩ Mạch cô ta đã đồng ý, bởi vì cái dạng này Thượng Quan Hồng và An Dĩ Mạch sẽ không thể kết thành liên minh, một khi An Dĩ Mạch rút lui khỏi, cô ta sẽ có đầy đủ khả năng đi đối phó Thượng Quan Hồng.
Nhưng là, Thượng Quan Hồng người phụ nữ ngu ngốc kia, tại nghi thức đính hôn của mình muốn vũ nhục An Dĩ Mạch, lại không nghĩ rằng giúp đỡ An Dĩ Mạch tìm được cha mẹ ruột của mình.
Vì điều này, Hàn Ngữ Yên quên mất cô ta vốn cũng đồng ý Thượng Quan Hồng làm như vậy, nhưng sau lại thân thế của An Dĩ Mạch là bất kỳ người nào cũng không có dự liệu đến.
Bây giờ An Dĩ Mạch, không những có An Mặc Hàn, hơn nữa còn có gia thế hiển hách, cô chiếm giữ những điều tốt nhất trên cái thế giới này, cho nên, trong lòng của Hàn Ngữ Yên bất bình vô cùng.
Hàn Ngữ Yên nhìn thấy An Dĩ Mạch đang ăn vui vẻ hoàn toàn không nhìn bọn họ ở trong mắt, trong lòng càng thêm ghi hận rồi, ngón tay nắm lại thật chặt, như vậy mới có thể nhịn được sự ghen tỵ của mình.
Bên này, Lục Viêm thấy An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn nét mặt bên ngoài không có bày tỏ gì, chỉ là, khi nhìn thấy thần thái của An Mặc Hàn bình tĩnh, trong lòng của anh ta kêu lộp bộp, anh ta cảm giác An Mặc Hàn đều biết hết tất cả, nếu quả thật là như thế này, như vậy, An Mặc Hàn quá đáng sợ.
"Các người đang chắn hết ánh sáng của tôi."
Thấy bọn họ không để ý tới hai người vẫn không có bất kỳ ý muốn rời đi như cũ, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, trong lòng cười lạnh một tiếng, hai người kia thật đúng là đáng ghét, để cho người khác ăn cơm cũng không thể ăn yên ổn.
Nhìn An Dĩ Mạch một chút, thấy cô suy nghĩ hoàn toàn đắm chìm trong trong thức ăn, tâm tình An Mặc Hàn mới tốt một chút, chỉ là, anh cũng không quen bọn họ đang ăn cơm có hai người còn giống như là hai cây súng đứng ở bên cạnh anh nhìn bọn họ ăn cơm, hơn nữa, lúc Dĩ Mạch ăn cơm đáng yêu như vậy, anh mới không muốn để cho người ngoài thấy đấy.
"Tổng giám đốc An và An tiểu thư từ từ dùng, chúng tôi đã quấy rầy, Ngữ Yên, chúng ta ngồi chỗ đó."
Lục Viêm rất thân sĩ hướng An Mặc Hàn nói xin lỗi tạm biệt, chỉ là, nội tâm của anh ta vẫn còn chưa thoát khỏi từ trong khiếp sợ mới vừa rồi, mặc dù Hàn Ngữ Yên không tình nguyện, chỉ là, bây giờ lúc này cô cũng sẽ không đi trêu chọc Lục Viêm mất hứng.
"Ah, bọn họ nói gì? Đi như thế nào?"
An Dĩ Mạch cuối cùng rút khỏi suy nghĩ từ trong thức ăn của mình, lúc này mới phát hiện ra Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên đã không còn đứng ở bên cạnh bọn họ, nhưng không có hai con ruồi này, cô thật đúng là vui vẻ rồi, ừm, nhìn một chút còn dư lại không quá nhiều thức ăn, cô lại đói bụng.
"Không nói gì? Có thể cảm thấy người khác mệt mỏi khi ruồi bọ một mực ở nơi này, cho nên liền bay đi."
An Mặc Hàn biết suy nghĩ của An Dĩ Mạch, cho nên liền theo lời An Dĩ Mạch lại làm tổn thương Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên một lần.
Bên này, Hàn Ngữ Yên và Lục Viêm cách bọn họ cũng không xa nhưng hoàn toàn nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa bọn họ, sắc mặt của hai người không được tốt, đương nhiên là bị An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch trêu chọc, nhưng mà lúc này bọn họ cũng không thể đi ra ngoài phản bác, cũng chỉ có thể chịu đựng.
"An Dĩ Mạch......"
Hàn Ngữ Yên hung hăng thì thầm tên An Dĩ Mạch, trong giọng nói đầy vẻ tức giận và hận ý, Lục Viêm thấy cái bộ dáng này của Hàn Ngữ Yên, lạnh lùng cười cười, chỉ là, bởi vì Hàn Ngữ Yên vẫn đắm chìm trong cơn giận của mình, cho nên cũng không có phát hiện nụ cười của Lục Viêm .
"Ha ha, An Mặc Hàn anh thật là càng ngày càng biết nói chuyện, nhưng em cũng không nghĩ tới bọn họ thế nhưng trở nên tự giác như vậy."
Giọng nói trong trẻo của An Dĩ Mạch truyền tới trong lỗ tai Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên, hai nguời càng thêm nổi giận.
"Không ăn."
Hàn Ngữ Yên tức giận để xuống đồ ăn đang muốn đi đến giằng co với An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, chỉ là, Lục Viêm lại giữ cô ta lại.
"Anh làm gì đấy? Anh không nghe thấy bọn họ nói chúng ta thế nào sao?"
"Ngồi xuống, em không nên kích động."
Lục Viêm nhíu nhíu mày, trong lòng chán ghét với Hàn Ngữ Yên lại tăng lên mấy phần, Hàn Ngữ Yên quá vọng động rồi, cô ta không biết nhẫn nại, như vậy sẽ hư chuyện lớn của anh ta, hiện tại anh ta thật muốn suy nghĩ một chút ban đầu tìm tới Hàn Ngữ Yên là đúng hay sai rồi.
"Không phải em kích động? Ha ha, Lục Viêm, nhưng Hàn Ngữ Yên em vẫn là lần đầu tiên bị người khác nói ra là con ruồi, em nhất định phải đi tìm An Dĩ Mạch, em sẽ không bỏ qua cho cô ấy."
Hàn Ngữ Yên còn chưa hoàn toàn mất đi thần trí, vì không để cho An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch nghe được, cô ta cố ý đè thấp giọng nói của mình, nhưng mà lửa giận trong lòng một chút cũng không thở bình thường.
"Em đi ra ngoài thì thế nào, Ngữ Yên, em ngoan ngoãn nghe lời, mối thù này, một ngày nào đó anh sẽ báo thù cho em, bây giờ còn chưa phải lúc."
Nét mặt Lục Viêm lập tức trở nên vô cùng ác độc, Hàn Ngữ Yên trong lòng giật mình, thấy cái bộ dáng này của Lục Viêm, trong lòng có chút sợ, chỉ là, lại bị cô ta đè xuống rất tốt.
Nhưng bây giờ trên người Lục Viêm tràn đầy vẻ giết chóc, vẻ mặt càng thêm ác độc dữ tợn, cho tới bây giờ Hàn Ngữ Yên cũng chưa từng thấy, giống như ở lại bên cạnh Lục Viêm nhiều hơn một giây sẽ lập tức bị giết chết.
Mặc dù cô ta sợ hãi nhưng được cô ta ép xuống rất tốt, chỉ là, vẫn bị Lục Viêm đã cẩn thận phát hiện ra rồi, anh ta nhẹ nhàng ôm Hàn Ngữ Yên, đôi tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô ta, an ủi cho cô ta, nhưng thái độ vẫn ác độc và dữ tợn, bây giờ còn mang theo chán ghét, chỉ là, anh ta mở miệng nói chuyện cũng là dịu dàng như vậy.
"Ngữ Yên, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em báo thù, cho nên em phải tin tưởng anh, nhịn một lúc, chúng ta sẽ thành công một đời, hả?"
Nghe giọng nói của Lục Viêm vô cùng dịu dàng, Hàn Ngữ Yên không tự chủ gật đầu một cái, bên này, Lục Viêm hả hê cười.