Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 1: 1: Người Chồng Thực Vật Trên Danh Nghĩa Của Cô




Khi Hàn Băng Nhi tỉnh lại, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, vừa quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặt mày tái nhợt nằm ở bên cạnh mình.
Chuông báo thức trên điện thoại không ngừng reo vang, mà người chồng trên danh nghĩa đang nằm bên cạnh cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Trong phút chốc, cô tỉnh táo lại.

Cô vội vàng tắt chuông điện thoại, căn phòng cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Đêm qua là đêm tân hôn của cô, cô nhìn người đàn ông tuy rằng đã ngủ say nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí độ bề ngoài của anh không giống người thường.

Cô thất thần, nhớ tới một sự kiện hồi cô còn học đại học.

Khi đó bạn thân của cô bận rộn yêu đương, trốn học lại gặp giáo viên điểm danh, bạn cô đã năn nỉ cô thay mình lên lớp.

Cô thật sự đã chạy đến khoa kinh tế quản lý nghe giảng..

Khi buổi học sắp kết thúc cô giáo đã đưa ra một đoạn video ngắn.
Trong đoạn video đó, nam thanh niên mặc đồ vest đi giày tây, khí phách hăng hái khiến tất cả sinh viên trong khán phòng đều khao khát.
Đó là Lục Hạo Thiên, người thừa kế của tập đoàn Lục Thị.

Khi còn du học ở nước ngoài anh đã cùng với bạn hợp tác hoàn thành một dự án lớn.

Trên các tạp chí kinh tế tài chính cũng đưa tin về sự tích của anh.

Giới truyền thông đã đánh giá rất cao về anh, thậm chí còn nói rằng một khi anh tiếp quản quyền lực từ tay cha mình, anh sẽ đưa Lục Thị lên một tầm cao mới, nói anh sẽ làm thay đổi toàn bộ hướng gió trên thương trường.

Năm mười tám tuổi, anh tốt nghiệp đại học, sau đó tiếp tục học lên cao.

Hai mươi tuổi tự thân thành lập nên một công ty có tương lai vô cùng triển vọng.

Một người như vậy, nói anh là con cưng của ông trời cũng không quá lời.
Anh là niềm tự hào của Lục Thị, cũng là đối thủ của rất nhiều người.
Thậm chí trên thương trường lúc bấy giờ, một ông trùm trong giới sắp nghỉ hưu cũng coi anh là mối đe dọa lớn nhất đối với sự phát triển của tập đoàn.
Thế nhưng trên đời vạn sự biến hóa vô thường.

Vào năm Lục Hạo Thiên hai mươi hai tuổi, chiếc xe mà anh và anh cả đang đi gặp tai nạn trên đường cao tốc.

Anh cả của anh chết ngay tại chỗ, mà anh thì bất tỉnh nhân sự suốt năm năm.
Năm đó ba Hàn chính là dựa vào ba Lục đã qua đời mà làm giàu, ba Lục có ơn với ba cô, hai nhà nói là thế giao cũng không quá.


Trước khi Lục Hạo Thiên xảy ra chuyện, hai nhà Lục Hàn đã định ra hôn ước tạo nên thế liên thủ.

Sau này nhà họ Lục xảy ra chuyện, họ Hàn liền có ý nghĩ muốn hủy bỏ hôn ước này nhưng cũng sợ bị người khác nhìn vào mà mắng.

Càng đừng nói mẹ Lục là một con người đanh đá, ai ở trong tay bà giở trò cũng đừng mong được yên ổn.
Ba Hàn là người rất sĩ diện, để ý đến thanh danh.

Mặc dù bây giờ Lục Hạo Thiên đã trở thành người thực vật vẫn một mực đem con gái gả qua.
Mọi người đều nghĩ Hàn Băng Nhi nhất định sẽ phải lấy nước mắt rửa mặt.
Hàn Băng Nhi lại cảm thấy như thế này cũng rất tốt.

Cô rửa mặt xong rồi liền kéo ra màn cửa, để Lục Hạo Thiên có thể tắm nắng.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng, không muốn làm mẹ chồng và cháu trai thức giấc.

Phòng bếp vốn đã nhỏ, đồ đạc lại còn bày bừa lộn xộn khiến cho căn phòng càng trở nên chật chội hơn.
Nhà họ Lục nay đã khác xưa, không còn ánh hào quang năm nào.

Kể từ khi xảy ra sự việc lớn vào năm năm trước, ba Lục mất đi người con trai yêu quý của mình bỗng chốc đã già đi hẳn, chưa đến hai năm thân thể ông đã suy yếu.

Ba Lục không có người thừa kế, trong tập đoàn cũng dần mất đi quyền lực, Lục Thị bắt đầu suy tàn.

Sau này càng lúc càng xuất hiện những thiếu hụt lớn hơn.

Sau hai năm cố gắng tồn tại, cuối cùng Lục Thị phải tuyên bố phá sản, tập đoàn đổi chủ.
Ba Lục năm ngoái được chuẩn đoán mắc ung thư gan, qua đời cách đây vài tháng.

Vốn dĩ khi ba mất đi, con trai không nên kết hôn vội, nhưng mẹ Lục lại không phải là người bình thường.

Bà sợ nhà họ Hàn sẽ đổi ý, một hai phải dựa theo hôn ước đã định trước đó, buộc họ Hàn phải đem con gái gả vào nhà mình.Bây giờ nhà họ Lục phải dọn ra khỏi biệt thự lớn, chuyển đến căn nhà có ba phòng.
Căn nhà ba phòng này là lúc ba mẹ Lục còn trẻ kiếm được số vàng đầu tiên đã mua được, xây lên cách đây hơn hai mươi năm rồi, nhìn từ bên ngoài đã cũ kỹ lắm.

Đây là nơi ở duy nhất mà họ có thể trú lại.
Hàn Băng Nhi không phải là một người thích oán trách, cô dọn dẹp sơ qua một chút rồi lấy trong tủ lạnh ra vài quả trứng gà.Tủ lạnh chất một đống thực phẩm, cô cẩn thận xem qua một lượt, tất cả đều đã quá hạn sử dụng.

Khi Hàn Băng Nhi bật bếp lên chiên trứng thì có một đứa bé đi vào bếp.

Nó không dám lại quá gần cô, chỉ đành vươn cổ đến nhìn vào trong chảo.

Hàn Băng Nhi vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy thằng bé.
"Quân Hạo, buổi sáng tốt lành.

Con đã đánh răng rửa mặt chưa?" Hàn Băng Nhi hỏi.
Thằng bé tên là Lục Quân Hạo, là thế hệ thứ ba của nhà họ Lục, bây giờ cũng là cháu trai của cô.

Đứa bé này cũng thật là đáng thương.

Ba nó đã bỏ mình trong vụ tai nạn xe năm đó, sau này mẹ lại tái giá ra nước ngoài, bây giờ sống với bà nội.

Người nhà họ Lục diện mạo khí độ đều là tốt nhất, tuy rằng bây giờ tạm thời nghèo túng nhưng cậu bé vẫn rất sạch sẽ.

Mái tóc xoăn tự nhiên, rối bù nhưng cũng rất đáng yêu, đôi mắt tròn xoe như quả nho, lúc nhìn người ta cứ như muốn câu hồn người ta theo vậy.
"Thím à, thím có thể không cần phải gọi tên con.

Gọi Đậu Đậu là được rồi".

Bé con ôm bụng, vẻ mặt buồn phiền: "Mỗi lần có người gọi tên con, con liền cảm thấy như sắp bị mắng."
Hàn Băng Nhi bị làm cho buồn cười, gật gật đầu: "Vậy được, về sau thím sẽ gọi con là Đậu Đậu.

Đậu Đậu, con đánh răng rửa mặt chưa?"
Đậu Đậu nhe răng, lộ ra một miệng răng trắng nhỏ: "Đánh rồi, trắng lắm ạ."
"Vậy thì tốt.

Con đợi một lát nhé, bữa sáng sắp xong rồi.

Tủ lạnh trong nhà không có đồ gì cả, hôm nay ráng nhịn một chút, ăn mì trứng được không?"
Hàn Băng Nhi bắt đầu từ lúc mười tuổi đã tự mình nấu ăn, nhiều năm như vậy cô đã luyện thành một đầu bếp cừ khôi.
Cô rất biết cách tự chăm sóc cho bản thân.

Cô là kiểu người dù có nghèo khổ đến đâu cũng sẽ làm cho cuộc sống của mình trở nên thú vị nên đối mặt với hiện trạng của gia đình họ Lục, cô không hề thấy thất vọng hay khó chịu.
Đậu Đậu vội không ngừng gật đầu: "Vậy thì tốt quá! Con ăn bánh mì đến phát chán rồi!"
Hàn Băng Nhi liền hiểu ý của thằng bé.
Tình hình của nhà họ Lục bây giờ không tốt chút nào, trong nhà không có nguồn thu nhập nào khác.


Mẹ Lục đã sắp sáu mươi tuổi rồi, bà sống trong nhung lụa bao nhiêu năm, cho dù ra ngoài đi tìm việc làm cũng rất khó tìm được việc thích hợp.

Tuy rằng bà lúc trẻ cũng đã chịu qua khổ sở, nhưng qua mấy chục năm sống sung sướng bây giờ lại đột nhiên vào bếp, nấu thức ăn chín thì chín đấy nhưng mùi vị thì không thể ngon được.

Gia đình cũng không thể nào mời được giúp việc, việc gì cũng phải tự dựa vào chính mình mà thôi.

Đậu Đậu năm nay năm tuổi rưỡi, vẫn đang học mẫu giáo, bây giờ nhà trẻ vẫn chưa khai giảng.

Khoảng thời gian trước mỗi ngày đi theo bà nội, được bà cho ăn, thằng bé vốn có một khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh nay đã gầy đi nhiều rồi.
Một đứa bé năm tuổi, sau khi trải qua cuộc sống nghiêng trời lệch đất, cũng sớm trưởng thành hơn những đứa bé đồng trang lứa.

Cậu biết hoàn cảnh gia đình không tốt cho nên cũng không oán trách gì nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.

Giờ này nhìn thấy thím của mình có tài nấu nướng tốt hơn bà nhiều, cậu không khỏi cảm thấy mong chờ vào tương lai sau này.
Hàn Băng Nhi rất nhanh đã làm xong bữa sáng, lúc này mẹ chồng của cô cũng đã thức dậy rồi.
Mẹ Lục mặt mày lạnh nhạt, chỉ là tầm mắt nhìn đến mì sợi ở trên bàn, nhìn qua có vẻ đẹp mắt.
"Mẹ, ăn sáng thôi!" Băng Nhi nhỏ nhẹ nói: "Con thấy trong nhà cũng không còn đồ ăn gì nữa rồi."
Mẹ Lục thật ra cũng không nghĩ đến Hàn Băng Nhi sẽ thức dậy làm bữa sáng.

Bây giờ không phải đã qua rồi cái thời con dâu mới về nhà chồng phải kính trà bố mẹ chồng, làm cơm sáng cho cả nhà rồi sao.

Bà cưới cô con dâu này về, thứ nhất là vì không thích cách cư xử của nhà họ Hàn, muốn vui vẻ trên sự khổ sở của họ, thứ hai là vì lòng riêng của bản thân mình.

Là một người mẹ, bà luôn có cảm giác là con trai mình sẽ tỉnh lại.

Chỉ là không biết đến khi nào, có lẽ là ngày mà bà không còn trên đời nữa.

Vì vậy bà muốn tìm một người ở bên cạnh con trai mình.
Nhưng bà rất mâu thuẫn.

Bất kể con trai như thế nào, bà luôn cảm thấy con trai mình là tốt nhất.

Nếu như con trai bà không xảy ra chuyện, thì Hàn Băng Nhi này chắc chắn là không xứng với con trai bà.

Nhưng bà cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần Hàn Băng Nhi là người thành thật, sau này bà nhất định sẽ không bạc đãi cô.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng bây giờ bảo bà thân thân thiết thiết sống với nhau như người một nhà, còn đào tim đào phổi ra mà đối đãi thì đó không còn là bà nữa.
Bà muốn quan sát thêm một thời gian nữa.
Một bữa cơm này, Đậu Đậu ăn rất ngon lành, mẹ Lục cũng vậy.
Đậu Đậu húp hết nước mì, bụng nhỏ ăn đến phình phình, nghi hoặc hỏi: "Bà nội, đây rõ ràng là cùng một loại mì sợi, cùng một loại trứng, bỏ muối như nhau, sao bà làm lại khó ăn, của thím làm lại thơm như vậy?"
Mẹ Lục: "..."
Thừa dịp Hàn Băng Nhi đi rửa chén, mẹ Lục gọi cháu trai vào phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
"Đậu Đậu, những lời bà nội sắp nói, con phải nhớ kỹ." Mẹ Lục thấp giọng nói: "Nếu thím hỏi nhà mình còn bao nhiêu tiền, thì con nhớ nói là không còn tiền nữa."
Lòng người khó dò không thể không phòng bị, bên ngoài rất nhiều người đang đoán già đoán non rằng con thuyền nát này vẫn còn ba cân đinh.


Nhà họ Lục năm đó đã từng trải qua thời kỳ huy hoàng lâu như vậy, làm sao nói phá sản liền phá sản.

Nói không chừng trong tay mẹ Lục vẫn còn rất nhiều tiền riêng.

Ai mà không biết, mẹ Lục thích nhất là châu báu trang sức, bà chỉ tùy ý cất giữ một ít, vậy cũng không phải không được.

Đã có lời đồn như vậy, mẹ Lục cũng biết bản thân sẽ bị người khác ngấm ngầm nghĩ về mình như thế.

Vì vậy một năm trở lại đây bà rất cẩn thận, tiết kiệm mọi bề.

Rõ ràng biết bản thân nấu cơm không ngon, cũng biết cháu trai Đậu Đậu bị đói mà gầy đi nhưng bà vẫn không đưa cháu ra ngoài tiệm ăn.
Bà vốn rất coi trọng mặt mũi nhà họ Lục, vậy mà hôn lễ hôm qua cũng chỉ tổ chức ở một nhà hàng nhỏ, vô cùng sơ sài cũng là vì không muốn để người ngoài hoài nghi, nhìn chằm chằm vào.
Bây giờ tuy Hàn Băng Nhi đã trở thành con dâu của bà, nhưng theo như bà thấy đó cũng chỉ là người ngoài cuộc, cần phải đặc biệt đề phòng.
Đậu Đậu giương mi lên: "Ai ạ?"
Mẹ Lục: "Thím con đó."
Đậu Đậu lắc lắc đầu: "Thím không có hỏi."
"Ý của nội là, lỡ như thím con có hỏi thì con trả lời như vậy."
Mẹ Lục kỳ thực cũng không quá lo lắng cháu trai không kín miệng.

Một mặt cháu trai vẫn còn nhỏ chưa biết gì, bà cũng không dám để cho nó biết.

Mà mặt khác, cháu trai tuy rằng còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh, không phải là người dễ bị người khác mua chuộc.

Hàn Băng Nhi muốn từ chỗ thằng bé nghe ngóng tin tức trong nhà cũng vô dụng thôi.
Nhưng mà dặn dò trước một chút vẫn hơn.
Đậu Đậu bỉu bỉu môi.

Thằng bé mấy hôm trước cùng với bà nội xem phim truyền hình.

Trong phim, hai người phụ nữ rất là phiền phức ngày nào cũng cãi nhau.

Người phụ nữ trẻ nói, con dâu không dễ làm, mẹ chồng quá quá đáng.

Người mẹ chồng lại nói, bây giờ thời thế thay đổi rồi, con dâu còn dám hếch mũi lên khi dễ cả mẹ chồng.
Từ hôm qua thằng bé đã biết rồi, bà nội chính là mẹ chồng của thím, mà thím lại là con dâu của bà.
Bây giờ vừa nghe được lời của bà, thằng bé lại nhớ đến bộ phim kia.

Thế là khuôn mặt nhỏ của nó nghiêm lại, lời lẽ chính đáng nói: "Bà ơi, sau này ở trong nhà này con sẽ ở thế trung lập.

Hai người có cãi nhau con cũng sẽ không giúp! Con sẽ không giúp thím bắt nạt bà, cũng sẽ không giúp bà bắt nạt thím đâu!"
Là người đàn ông ở trong nhà, nó cần phải nói rõ lập trường của mình ra.
Mẹ Lục nghe vậy sửng sốt, khóe miệng khẽ giật, đưa tay lên chỉ thẳng: "Mau cút đi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.