Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 16: 16: Ngón Tay Lục Hạo Thiên Khẽ Động




Hàn Băng Nhi trước mười tuổi đã sống rất vui vẻ.
Mẹ nuôi của cô là một giáo viên tiểu học, bởi vì không thể sinh nở được mà ly hôn, sống cuộc sống một mình một người.

Khi cô còn rất nhỏ, đã nghe mẹ nuôi nói, cô không phải là con gái ruột của bà.

Nhưng dù là như vậy, mẹ nuôi vẫn dành toàn bộ tình yêu thương mà bà có cho cô.

Cuộc sống của hai mẹ con không tính là giàu có gì, nhưng rất vui vẻ.

Sau này khi cô lên chín tuổi, mẹ nuôi kiểm tra ra bà bị ung thư.

Sau một năm điều trị đứt quãng, cuối cùng mẹ nuôi cũng ra đi trong đau đớn khổ sở.
Khi mẹ nuôi qua đời cũng không lưu lại gì cả, chỉ có một căn nhà nhỏ mà trường học phân cho bà.
Vợ chồng anh trai của mẹ nuôi muốn có được căn nhà chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc cho cô.
Đây là di ngôn của mẹ nuôi.

Vợ chồng hai người muốn có căn nhà, có thể, nhưng nhất định phải nuôi dưỡng con gái của bà cho đến khi cô lên mười tám tuổi.
Trên đời này không có nhiều người xấu, nhưng cũng không hoàn toàn đều là người tốt.

Cô vốn dĩ không phải là con gái ruột của mẹ, người thân của bà tự nhiên cũng sẽ không tận tâm tận lực mà chăm sóc cô.
Đợi đến khi cô tốt nghiệp trung học cơ sở, vợ chồng cậu không muốn tiếp tục chu cấp cho cô nữa.

Họ tìm một nhà xưởng, muốn cô vào dây chuyền sản xuất làm việc kiếm tiền.

Cô không đồng ý, lời của mẹ nuôi cô luôn ghi nhớ trong lòng.

Đối với những người như mẹ con cô mà nói, chỉ có học hành mới có thể thay đổi được vận mệnh.

Cô muốn học lên cao, muốn thi vào đại học.

Cô của tuổi mười lăm dưới sự mời mọc của bạn học, nhân dịp trường học chưa khai giảng mà chuẩn bị lên thành phố để tìm việc làm, chi trả phí sinh hoạt và học phí.
Thật ra lúc đó cô không hẳn là chưa nhận thấy được nguy hiểm, nhưng tâm tình muốn được học hành để thay đổi vận mệnh của cô quá mãnh liệt, đến nỗi cô tự động xem nhẹ những điều nhỏ nhặt khác.
Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần thì đã đứng ở trước hố lửa.
Thì ra ngay cả bạn học của cô cũng bị người khác lừa.

Thành phố lớn hoa lệ đến đâu cũng có thể tồn tại một góc tối dơ bẩn không phải ai cũng biết đến.


Có một vài nơi chuyên lừa những học sinh như các cô.

Thậm chí để khống chế các cô mà còn có thể giở ra một số thủ đoạn tất yếu, khiến cho các cô phải can tâm tình nguyện mà làm một vài chuyện.

Cô phát hiện ra âm mưu của bọn họ khá sớm.

Còn nhớ hôm đó, cô lấy cớ trong người không khỏe để xuống xe, lúc cô chuẩn bị nhảy xuống liền bị người tài xế cao to bắt lại.

Cô vô cùng sợ hãi, không ngừng hét lớn kêu cứu.

Có người đi đường dừng lại, người tài xế kia lại nói với người đi đường hắn là ba của cô.

Nói cô không nghe lời yêu đương sớm, muốn bỏ nhà đi theo người kia, hắn kịp thời phát hiện mới bắt cô về.
Người đi đường vậy mà tin rồi.

Có lẽ cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không muốn dây dưa vào loại chuyện không liên quan gì đến mình.

Nếu thật sự như lời người đàn ông kia nói, cô là cô con gái không nghe lời thì sao?
Vào lúc cô nản lòng thoái chí, có một người đã xông đến cứu cô.
Trên đường đưa cô đến đồn cảnh sát, chú đã nói với cô, để cô không đem tất cả những việc mà cô phát hiện nói ra ngoài.
Đó là một dây chuyền công nghiệp, không phải chú, cũng không phải cô có thể thay đổi được.

Nếu như nói ra, không chỉ không giải quyết được việc gì mà còn thêm rước họa vào thân.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một cô gái có thể gánh vác.

Chú nói với cô, bắt người xấu là việc của người lớn, một đứa bé như cô không nên dấn thân vào nguy hiểm.
Cô nghe theo lời chú, từ đồn cảnh sát đi ra, chú lại hỏi cô một vài vấn đề.

Biết cô là vì cầu được học hành mới cùng bạn học đến thành phố lớn này, chú liền để trợ lý lưu lại phương thức liên lạc và tư liệu của cô.

Thì ra chú cũng có tài trợ cho học sinh, nếu xác định cô là đứa trẻ có phẩm hạnh tốt đẹp, chú sẽ giúp đỡ cô đi học cho đến khi cô tốt nghiệp đại học.
Sau này, dưới sự giúp đỡ của chú, cô học phổ thông rồi thi lên đại học.

Cô vẫn nhớ dáng vẻ của chú, cũng biết tên chú là gì.

Có một lần cô nhìn thấy hình của chú và con trai trên trang bìa của tạp chí.


Cô không biết phải làm thế nào để trả ơn cứu mạng của chú, chỉ có thể chăm chỉ học hành.

Nào ngờ không bao lâu sau, cô được ba mẹ ruột tìm thấy.

Nhân tiện cũng tiếp nhận hôn ước không thuộc về mình cùng cái gọi là trách nhiệm của con gái nhà họ Hàn.
Nếu như người mà cô kết hôn là người khác thì cô nhất định sẽ từ chối.

Cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai điều khiển tương lai của bản thân.
Nhưng mà, sau này cô mới biết, thì ra người đó là con trai của chú.
Con trai chú bị tai nạn xe mà hôn mê, trở thành người thực vật.

Chú cũng sinh bệnh năng, gia tộc và công ty lung lay sắp đổ.

Người như cô, không tiền, không có bối cảnh, căn bản không thể giúp được gì cả.

Cô nghe nói chú rất lo lắng cho con trai mình, lại nghe nói vợ chú cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

Thế là cô đồng ý mối hôn ước này.
Có lẽ sẽ có người nói cô ngốc, nói cô ngớ ngẩn, nhưng cô thực sự không nghĩ ra cách nào khác.
Mẹ Lục nghe xong đoạn chuyện cũ của Hàn Băng Nhi, thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Phải mất một lúc sau nữa, mới cổ họng khô khốc nói: "Chồng mẹ giúp đỡ qua rất nhiều người."
Bà làm thê nào cũng không ngờ được, Hàn Băng Nhi ở lại đây là vì nguyên nhân này.
"Con không cần phải như vậy." Mẹ Lục có thể là lại nhớ tới người chồng chính trực lại lương thiện của mình, hốc mắt cũng đã rưng rưng: "Ông ấy không bao giờ nghĩ tới phải nhận được báo đáp gì đó.

Ông ấy giúp người không chỉ có mình con, thật sự không cần thiết phải như vậy."
"Con biết." Hàn Băng Nhi nói: "Con cũng không có năng lực gì, cũng không có tiền, cho dù có, với cách làm người của ba mẹ cũng sẽ không nhận.

Lúc đó con nghe người trong nhà nói, mẹ không chịu nhận giúp đỡ của nhà họ Hàn đưa Lục Hạo Thiên vào viện điều dưỡng.

Biết mẹ phải một mình chăm sóc Lục Hạo Thiên và Đậu Đậu, con cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.

Con nghĩ tự mình đến có thể giảm bớt áp lực của mẹ, trừ cách này ra con không thể nghĩ đến bất kỳ cách nào khác để trả ơn cho ba."
"Con biết ba giúp người không chỉ có một mình con.


Ông ấy sau này cũng không nhớ ra con nữa, nhưng con không thể vì ông không nhớ ra con mà việc gì cũng không làm.

Con không muốn trở thành loại người coi đó là điều hiển nhiên.

Con sẽ mãi mãi nhớ ân tình này.

Nếu như con quên, nếu như con coi như mọi việc đưều chưa xảy ra, nếu con cũng cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, vậy thì con sẽ hổ thẹn với sự giúp đỡ của ông, hổ thẹn với quyết định tài trợ cho con học hành của ông ấy."
Cô không có tiền, không có năng lực, lấy thân phận người ngoài cuộc giúp đỡ nhà họ Lục, việc cô thể làm quá hạn chế.

Hơn nữa mẹ Quý cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng cô đến nhà họ Lục, trở thành một thành viên trong nhà, vậy thì có rất nhiều việc cô có thể giúp đỡ mẹ Lục rồi.

Cô không dám nghĩ đến hạnh phúc chung thân của mình, cô chỉ nhớ, không có ba Lục thì sẽ không có cô của ngày hôm nay, hoặc là cô đã chết từ sớm rồi.
Mẹ Lục cơ hồ là lệ rơi lã chã.
Không chỉ vì những lời của Hàn Băng Nhi, càng là vì nhớ đến chồng bà.

Khi bà còn trẻ, bà không hề tán đồng tính cách này của chồng, cũng không thích ông giúp đỡ cái này, tài trợ cái kia.

Rõ ràng là thương nhân, sao lại giống như nhà từ thiện vậy.

Đến bây giờ bà vẫn không đồng ý, nhưng một khắc này, nhớ tới giọng nói nụ cười của ông, lại nghĩ đến sự cam tâm tình nguyện của Hàn Băng Nhi ngày hôm nay đều là vì thiện ý của ông năm đó, bà không cầm được mà lệ rơi đầy mặt.
Bà kiên cường như vậy, cố gắng lâu như vậy, giờ khắc này mới dám biểu hiện ra một chút tưởng niệm.
Trong phòng ngủ, Hàn Băng Nhi không nói thêm gì nữa, mẹ Lục nghẹn ngào không tiếng động.

Cũng không biết qua bao lâu, mẹ Lục sắp xếp lại cảm xúc của mình, hồi phục lại vẻ thong dong bình tĩnh nhất quán, lúc này mới nói: "Khi tiểu Hồ vừa đến, mẹ nhìn ra cô ta cũng thiếu tiền, con người cũng cần mẫn làm việc.

Sau này mẹ xuất viện rồi, tiểu Hồ đột nhiên trở nên có tiền, đổi điện thoại cũng thêm những thứ đồ đạt khác.

Lúc đó mẹ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng là chuyện của người khác.

Bắt đầu từ hai ngày trước, có lúc cô ta sẽ nói với mẹ những chuyện như có như không.

Ban đầu chỉ nói một hai câu, xem dáng vẻ như là đang thăm dò, mẹ đơn giản cũng liền thuận thế mà làm.

Hôm nay cũng coi như là cô ta đã lộ ra bộ mặt thật, ám chỉ việc đèn hành lang bị hỏng là do con làm, ám chỉ con muốn dùng việc này để dành được sự tín nhiệm của mẹ.

Mẹ liền thuận theo ý của cô ta, nên mới có một màn chiều nay."
Mẹ Lục đột nhiên nói ra chuyện này, Hàn Băng Nhi sửng sốt một chút liền bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách cô cảm thấy mẹ Lục hôm nay thực không thích hợp.
"Mẹ thấy dáng vẻ gấp không chờ nổi của cô ta, chắc là làm theo chỉ thị của ai đó.


Mẹ liền dứt khoát cho cô ta nghỉ phép.

Mẹ nghĩ chắc là cô ta muốn đi báo tin vui nên nhờ con trai bà Vương đi theo sau cô ta.

Có lẽ sẽ có kết quả." Mẹ Lục ngừng một chút: "Mẹ cũng muốn biết đến cùng là ai mà đến giờ vẫn chưa chịu buông tha cho nhà họ Lục, còn vọng tưởng gây chuyện thị phi."
Hàn Băng Nhi vừa nghe mẹ Lục suy đoán liền không tự chủ được mà nghĩ đến một người.
Nếu như chuyện này là do Hàn Hi Văn làm, vậy thì đèn trong hành lang hơn một nửa cũng là cô ta tìm người đến phá hỏng.
Hai việc này liên kết lại thành một chuỗi.
Nhưng suy đoán của cô không có bằng chứng xác thực, bây giờ chưa cần nói cho mẹ Lục nghe.
Sau một lúc lâu, mẹ Lục thở dài một hơi, lúc này đây bà chân thành mà xin lỗi Hàn Băng Nhi: "Bất kể là vì chuyện gì, chung quy hôm nay là mẹ không đúng.

Ở ngay đây mẹ xin lỗi con."
Bà không nhắc đến chuyện để cho Hàn Băng Nhi đi nữa.
Hàn Băng Nhi mũi chua xót nhưng vẫn cười mà nói: "Không sao đâu mẹ."
Hai người từ phòng ngủ ra tới, chỉ thấy Đậu Đậu vẻ mặt đứng đắnghiêm túc mà ngồi ở trên sô pha, chau mày, phảng phất như đã xảy ra chuyện đại sự gì vậy.
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn bà nội và thím của mình, dáng vẻ giống như vừa mới khóc xong, càng là sốt ruột cực độ.
Nó vừa rồi cảm giác không thích hợp, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể lui về trong mai rùa của mình.

Kết quả nó ở trong phòng nghĩ thếnào cũng thấy không thích hợp, liền dứt khoát lớn mật, từ trong phòng ra ngồi trên sofa chờ bà nội và thím ra ngoài.
Hai người này nhất định là lại cãi nhau rồi!
Quả nhiên là giống như trong phim diễn vậy, ba ngày hai người liền cãi một lần!
Lần này đặc biệt nghiêm trọng, bà nội và thím hình như đã khóc.

Rốt cuộc là làm sao vậy, lại không nói với nó.
Mẹ Lục thấy dáng vẻ của Đậu Đậu liền biết trong lòng đứa nhỏ này đang nghĩ gì, tức giận mà mắng nó: "Con đã làm xong bài tập chưa? Đọc sách chưa?"
Đậu Đậu tức giận đứng dậy, lại không dám nói gì.

Chỉ có thể thừa dịp mẹ Lục vào bếp, dùng sức mà dậm dậm chân để biểu đạt phiền muộn của chính mình.
Hàn Băng Nhi mỉm cười kéo nó qua dỗ dành: "Làm gì mà dậm chân, có phải lạnh rồi không?"
Đậu Đậu gấp gáp: "Con thật không biết hai người làm sao nữa! Ai, chú ơi mau tỉnh lại đi, con thật không muốn quản nữa!"
Hàn Băng Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc a lên một tiếng: "Tuyết rơi rồi!"
Trận tuyết đầu tiên của năm nay cuối cùng cũng đã rơi rồi.
Tuyết không phải rất lớn.
Lực chú ý của Đậu Đậu quả nhiên bị dời đi, lôi kéo Hàn Băng Nhi ríu rít hỏi không ngừng: "Ngày mai con có thể đi ném tuyết, đắp người tuyết không? Không, không đúng, tuyết đã rơi rồi, ngày mai con có phải không cần đi nhà trẻ không? Hắc hắc."
Hàn Băng Nhi mỉm cười: "Không được, vẫn phải đi học, hơn nữa đây chỉ là tuyết nhỏ."
Đậu Đậu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Trong phòng bếp, mẹ Lục đang hâm nóng thức ăn.

Bà cũng đã nghe được đối thoại giữa cháu trai và Hàn Băng Nhi, không khỏi mỉm cười.
Mà lúc này, ai cũng không chú ý tới, Lục Hạo Thiên nằm trên giường trong phòng ngủ chính, ngón tay anh khẽ động.
Chỉ là động một chút, rất nhanh lại trở về như cũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.