Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 64: 64: Tôi Mặc Kệ Chuyện Này Tôi Mặc Kệ!”




Trong phòng.
Cô ngồi trên ghế, cô vừa thoa kem dưỡng tay cho mẹ vừa nhẹ giọng nói: “Lúc trước con định mua một cái máy rửa bát nhưng con nghĩ bằng năng lực của anh hai, chắc chẳng bao lâu nữa nhà mình sẽ quay về như ngày xưa, khi đó lại thuê giúp việc về, cuộc sống của mẹ sẽ thoải mái hơn nhiều.

Có điều mẹ vẫn nên thoa kem dưỡng da hằng ngày để đông đến không bị nứt nẻ khó chịu.”
Mẹ Lục là một bà lão thông minh, vừa nghe thấy cô nói vậy đã nhận ra có điều gì đó không ổn, bà nhíu mày hỏi: “Sao lại nói thế, con không sống cùng chúng ta nữa à?”
Vừa nãy khi cô nghiêm túc nói có chuyện muốn bàn bạc với mình, bà đã có dự cảm không tốt, lúc này nghe xong tâm trạng cũng tụt dốc không phanh.
Ngoài sự ngạc nhiên, bà đã lờ mờ hiểu ra.
Cô cúi đầu, động tác trên tay không ngừng, “Không ạ, mẹ, dù sao nam nữ vẫn khác biệt.

Dẫu sau này mọi người đều biết con đã trở thành con gái nhà họ Lục thì vẫn chẳng thể tránh được một số lời dị nghị.

Mai này anh hai nhất định sẽ tìm được người trong lòng, con không muốn trở thành cây kim trong lòng chị dâu tương lai, lỡ như thế gia đình không yên, mẹ về già cũng không vui vẻ thoải mái.”
Cô mím môi cười, tựa như ngại ngùng, “Với lại mẹ cũng biết nguyên nhân con đến nhà mình mà, không dám dối mẹ, khi ấy con đã chuẩn bị tâm lý sẽ ở đây cả đời.

Sau này anh hai tỉnh lại, con nghĩ nếu anh sẽ giống như những lời bác sĩ Thịnh nói, con sẽ chăm sóc anh ấy đến hết đời, nhưng giờ anh ấy mỗi lúc một tốt hơn, con ở đây hay không cũng không còn quan trọng nữa…”
“Sao lại không quan trọng?” Mẹ nắm tay cô, vội nói, “Sao con nghĩ thế?”
“Con hiểu, cho nên khi mẹ nhận con làm con gái và muốn trở thành chỗ dựa cho con, con đều hiểu cả.

Nhưng mẹ ngẫm lại xem, trong mắt người ngoài mối quan hệ của con và anh hai thật sự rất xấu hổ.

Có lẽ mẹ biết nếu cứ tiếp tục sống chung với nhau thế này thì cũng không ổn.

Tương lai nếu anh ấy có người yêu, hay con có người yêu thì rất khó để giải thích rõ ràng.


Cho nên vì gia đình mình, vì anh ấy và cũng là vì con, giờ con chuyển ra ngoài là lựa chọn tốt nhất.” cô cười, “Mẹ yên tâm, dù có chuyển ra ngoài con vẫn thường xuyên về nhà thăm mẹ, sau này nếu con lấy chồng, chồng con sẽ gọi mẹ là mẹ, con của con cũng sẽ gọi mẹ là bà ngoại.”
Hốc mắt mẹ đỏ hoe.
“Nếu con và chồng con cãi nhau, con sẽ về đây kể khổ với mẹ, khi đó mẹ hãy che chở con nhé?”
Mẹ chậm rãi gật đầu, bà cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng kể từ khi con trai tỉnh lại và ngày càng tốt hơn, bà đã đoán trước được sẽ có ngày này.

Khi bà nhận Băng Nhi làm con gái, quả thật bà hy vọng có thể giữ cô ở lại thêm ngày nào hay ngày đấy.

Nhưng lời Băng Nhi nói cũng có lý, nam nữ khác biệt, dù sao cũng không phải anh em ruột, thời gian trôi qua, ai dám cam đoan sẽ không có ai bàn tán?
Bà quay lưng đi, “Con đợi mẹ một lát.”
Rồi đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, bà mò mẫm một hồi rồi lấy một chiếc vòng ngọc ra.
Một lần nữa đi tới trước mặt cô, bà cúi xuống đeo vòng tay lên cho cô.

Dưới ánh đèn, những sợi tóc trắng xen lẫn tóc đen càng thêm rõ ràng, khuôn mặt quý phái ung dung ngày nào giờ đã thêm nhiều nếp nhăn.
“Mẹ?”
“Cái này cho con.” Mẹ ngẩng đầu lên, dù lòng không muốn nhưng bà vẫn mỉm cười, “Trước đây từng nói với con mẹ không còn thứ gì cả, bà già này nói dối đấy, chiếc vòng tay này không phải ba Hạo Thiên tặng mà sau này mẹ tự mua nhưng không có cơ hội đeo, giờ tay thô rồi chắc không đeo được nữa.

Băng Nhi, dù sau này con có lấy chồng hay không mẹ vẫn chuẩn bị ít đồ cho con giữ lại phòng thân.

Vòng tay này mẹ vốn chờ đến sinh nhật con mới đưa, giờ mẹ đưa trước vậy.

Con phải dọn ra ngoài, mẹ chẳng thể ngăn con, chỉ có một chút này.

Nhà họ Quý mãi mãi là nhà của con, khi nào con muốn về thì cứ về, nếu con bị bắt nạt, hãy nhớ vẫn còn một nơi che mưa chắn gió cho con.”
Cô nghẹn ngào gật đầu, “Con nhớ rồi ạ.”

Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, cô nói thêm: “Khi nào tìm được nhà con sẽ đánh thêm một chiếc chìa khóa cho mẹ.

Nếu mẹ tới chỗ con thì ở lại ít hôm nhé.”
“Đương nhiên rồi.” Cuối cùng mẹcũng thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ chỉ sợ con xa cách chúng ta, mẹ thật lòng đối đãi với con như con gái ruột, cho dù sau này…” Bà dừng lại một chút, “Dù sau này mẹ không còn ở đây, con vẫn cứ về thăm mẹ, mẹ mãi luôn ở đó.”
Đến lúc này, mẹ đã chấp nhận sự thật rằng cô sẽ phải rời đi.
Nhưng trong lòng bà không khỏi lưu luyến, nhẩm tính thời gian, cô đã đến đây được gần một năm, quả thật một năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra.
Nhớ lại lúc đó đối xử lạnh nhạt với cô, bà vô cùng hối hận.

Lẽ ra khi ấy bà nên đối xử với cô tốt hơn dù chỉ là một chút.
Nhưng giờ vẫn chưa muộn, bà nghĩ kỹ rồi, dù cô chuyển ra ngoài sống thì tình cảm này sẽ không bao giờ phai nhòa.

Bà vẫn sẽ tính toán suy nghĩ cho cô, tính xem trong tay còn lại những gì.

Bà nghĩ đến lúc đó có thể bàn bạc với con trai rồi mua cho cô một căn nhà nhỏ ở gần đây một chút…
Lục Hạo Thiên không hề biết chuyện cô phải chuyển ra ngoài.
Sở dĩ cô không nói với anh là vì cô không biết nên mở miệng thế nào.

Cô nghĩ dù sao việc chuyển ra ngoài cũng chẳng phải chuyện một ngày hai ngày là xong, cô còn chưa xem nhà của Chu Vũ Lam nữa kìa.

Cô nghĩ mình nói với mẹ, nhất định mẹ sẽ chuyển lời cho anh và Đậu Đậu.
Nói với mẹ, cô có thể nói rõ lý do thật sự.
Nhưng với anh thì nên nói kiểu gì đây? Chẳng lẽ nói rằng anh và em nam nữ khác biệt, không nên sống chung một nhà ư? Chỉ sợ khi đó sẽ càng xấu hổ hơn.

Dù sao cũng do cô nhạy cảm quá, anh chẳng làm gì cả, chỉ coi cô như em gái.


Nếu cô nói với anh như thế lỡ khiến anh buồn thì sao? Tóm lại là không ổn.
Nói với Đậu Đậu… thì càng khó hơn.

Đậu Đậu chỉ là một đứa trẻ, nói với nó xong có khi cả con phố đều biết lý do thật sự khiến cô chuyển đi mất.
Cho nên nói với mẹ là thích hợp nhất, rồi mẹ sẽ chuyển lời tới anh.
Sau khi biết chuyện cô phải dọn ra ngoài, mẹ chưa kể cho anh ngay.
Ngày hôm sau, chờ mọi người đi làm đi học hết, mẹ Lục đi tới nhà bà Vương, hai người đã hẹn nhau cùng đi mua trứng gà.

Trên đường đi, bà Vương thấy dáng vẻ thở ngắn than dài của mẹ Lục thì lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao? Hay cơ thể không thoải mái chỗ nào?”
Mẹ Lục chỉ chỉ ngực, “Có một chút, tôi buồn lắm, hôm qua Băng Nhi nói với tôi con bé muốn dọn ra ngoài ở, chắc sắp chuyển đi rồi.”
Bà Vương ngạc nhiên một lúc rồi hỏi: “Sao con bé đột nhiên muốn dọn ra ngoài vậy?”
“Băng Nhi nói sợ sau này có nhiều dị nghị, sẽ không tốt cho Hạo Thiên, cũng không tốt với con bé.

Tôi muốn tìm lý do giữ con bé lại song chẳng có lý do gì có thể ngăn cản điều đó.”
Bà Vương vốn thích hóng hớt, tất nhiên lần này sẽ không buông tha, bà vội hỏi: “Sao trước đó không thấy nói, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì mà bà không biết? Nếu không tại sao Băng Nhi lại đột nhiên nói muốn chuyển ra ngoài, nhất định là có chuyện gì đó.”
Ban đầu mẹ Lục không nghĩ tới vấn đề này, giờ được bà Vương nhắc nhở, bà cẩn thận nhớ lại nhưng nhớ mãi không ra, “Ngày nào Băng Nhi cũng đi làm rồi về nhà, không nghe nói có chuyện gì cả.”
“Thật không?” Bà Vương nói thêm, “Bà ngẫm kỹ lại xem khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra không.”
Vì vậy, dưới sự thúc giục của bà Vương, mẹ Lục bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Đột nhiên nhớ ra một sự kiện.
“Có một chuyện, tôi không biết nên nói hay không.”
“Nói với tôi thì sợ gì, yên tâm tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, chị em chúng ta bàn bạc với nhau thôi.

Con bé Băng Nhi không hướng ngoại lắm, chuyện gì cũng giữ trong lòng, bản thân khó chịu cũng không nói, như thế không tốt đâu.”
“Lúc trước tôi thấy cái cậu Thịnh Viễn không tồi, tôi nghĩ tạo nhiều cơ hội để cậu ấy và Băng Nhi tiếp xúc với nhau.

Chuyện này bị Hạo Thiên nhìn ra, Hạo Thiên cực kỳ phản đối, nó nói hai đứa không hợp nhau.

Sau đó tôi từng đề cập thêm lần nữa nhưng Hạo Thiên vẫn không đồng ý.”

“Thế —” Bà Vương chăm chú nghe, bà dừng bước, vẻ mặt tò mò, “Thế Hạo Thiên có nói nguyên nhân tại sao không hợp không? Tại sao cậu ấy không đồng ý?”
Mẹ Lục ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Không nói.”
Ban đầu bà Vương chỉ cười khẽ, sau đó thì cười to hơn, vừa cười vừa lắc đầu.
Mẹ Lục khó hiểu, “Bà cười gì thế?”
“Tôi cười bà đến tuổi này rồi mà vẫn không nhận ra điều đó.” Bà Vương cười đến là vui vẻ, “Chuyện này đơn giản lắm, tôi nghĩ là…” Bà dừng một chút, hạ giọng nói, “Hình như Hạo Thiên nhà bà vừa ý Băng Nhi rồi.”
Mẹ Lục sửng sốt, thoáng cau mày, “Sao có thể?”
Rõ ràng cách đây một thời gian khi bà hỏi con trai có ý gì với Băng Nhi không, nó nói chỉ xem Băng Nhi như em gái.

Giờ mới được bao lâu chứ, sao có thể thích được.
Bà Vương hớn hở nói: “Bà nghĩ kỹ lại xem, tại sao Băng Nhi đột nhiên muốn dọn ra ngoài, có lẽ do Hạo Thiên có vấn đề gì đó.

Hạo Thiên thì sao, tại sao không đồng ý Băng Nhi và Thịnh Viễn quen nhau? Là do thích đấy! Nếu không cậu ấy phản đối làm gì? Lúc trước tôi không nói với bà, cũng không dám nói, Hạo Thiên thích Băng Nhi rành rành ra đó.

Băng Nhi tốt như thế, hai người lại sớm chiều ở chung, lúc Hạo Thiên mới tỉnh lại, Băng Nhi lại luôn chăm sóc cậu ấy! Nếu cậu ấy không thích Băng Nhi, tôi còn thấy —”
Thấy mắt cậu ấy có vấn đề đó.
Đương nhiên không thể nói như vậy, bà dừng lại rất đúng lúc.
Mẹ Lục lại lâm vào trầm tư, càng nghĩ bà càng cảm thấy lời bà Vương nói có lý.
Quả thật giữa Hạo Thiên và Băng Nhi gần đây có gì đó là lạ, rồi ngày hôm qua lúc ăn thịt nướng, những lời ngây ngô Đậu Đậu nói…
Nghĩ kỹ rồi, bà thấy hơi tức giận, “Nó nghĩ nó là ai, lúc thì nói đối xử với Băng Nhi như em gái, lúc lại thế này, nó xem Băng Nhi là gì, xem chúng ta là gì!”
Lúc đó thề thốt không có suy nghĩ kia, chỉ xem Băng Nhi là em gái, giờ nếu thật sự có ý định đó, bà làm mẹ cũng không đồng ý đâu nhé!
Bà Vương an ủi, “Cậu ấy còn trẻ, chưa nghĩ thông ngay được cũng là dễ hiểu, có điều bà định xử lý chuyện này thế nào?”
Mẹ Lục thật sự tức chết.
Cái mặt già này cũng không biết giấu vào đâu, trước đó bà còn tổ chức tiệc nhận thân, trong lòng đã xem Băng Nhi như con gái, gặp ai cũng khoe, giờ ai ai cũng biết.

Mà hiện tại nếu con trai có suy nghĩ đó, thật sự không ra thể thống gì!
Khó trách cô lại nói như thế, chẳng lẽ Băng Nhi nhận ra gì đó nên mới muốn dọn ra ngoài để tránh tị hiềm?
“Tôi mặc kệ.” Mẹ Lục khoát tay, “Chuyện này tôi mặc kệ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.