Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 75: 75: Chú Muốn Mua Đoạn Ký Ức Này Của Cháu”




Cô thật sự không ngờ mình lại cào trúng 300 nghìn tệ.Ngơ ngác bước ra khỏi cửa hàng bán vé số, ông chủ còn dặn dò cô: “Lúc đi nhận thưởng nhớ mang theo chứng minh thư đấy nhé!”
Ông chủ còn nói loại trúng thưởng này phải khấu trừ 20% thuế thu nhập cá nhân nữa, về tay chỉ còn có hơn 200 nghìn.

Ông ấy nói mình mở cửa hàng 2, 3 năm nay nhưng đây là lần đầu tiên thấy người mua vé số trúng 300 nghìn.

Ông chủ vốn muốn chụp ảnh chung với cô nhưng thấy người đàn ông bên cạnh liếc mình một cái, ông ấy lập tức ném suy nghĩ này ra sau đầu.
Thôi, ông hít ké ít vận may là được rồi.
Nhưng mà kỳ lạ thật, sao tờ vé số 300 nghìn lại ở ngay trong cửa hàng của ông nhỉ?
Trước đó ông từng nổi hứng nhất thời mua 500 tệ nhưng cũng chẳng trúng giải lớn nào.
Cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ có thể bình tĩnh như anh.

Cô cào trúng 300 nghìn tệ đã thấy mềm hết cả chân rồi, lúc trước khi trúng 5 triệu sao anh có thể giữ được bình tĩnh nhỉ?
Đi đến bãi đậu xe ở quảng trường, cô vẫn như đang đi trên mây, cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Cô xuýt thì không nhịn được, định bảo anh véo mình một cái xem rốt cuộc mình đang mơ hay đó là sự thật.
Anh cúi đầu thấy đôi giày của cô, anh không ngờ hôm nay cô đi giày cao gót lại còn cao như thế.

Thấy cô vẫn ngơ ngác như đang lạc vào cõi tiên, anh nghĩ mình nên đứng gần cô một chút, sợ cô không chú ý nhỡ lại ngã trẹo chân.
Đến khi đi tới chỗ xe đang đậu, cô mới dần bình tĩnh lại, đương nhiên nhịp tim của cô vẫn đập rất nhanh, nhanh đến nỗi cô còn cảm nhận được.
Cô dừng bước rồi nghiêng đầu nhìn anh, mím môi nói: “Tấm vé số này là anh mua, chắc do vận may của anh tốt, cái này cho anh này, không phải của em.”
Cô kịp thời nhận ra, tấm vé số này là do anh mua, do anh chọn, có nghĩa đó là may mắn của anh…
Tấm vé số này nên trả cho anh mới đúng.
Anh đút một tay vào túi quần, nghe thấy vậy thì mỉm cười, “Em sai rồi, tấm vé số này do anh mua thật nhưng nó là quà sinh nhật của em mà.

Do em cào trúng nên vận may của em tốt mới đúng.”
Cho nên quà sinh nhật của anh chính là tấm vé số này ư?
Sau đó cô cào trúng 300 nghìn?

Nghĩ thế nào đi nữa vẫn thấy không thật cho lắm.
Cô gắng chống lại sự cám dỗ, “Nhưng....
Anh nói, “Không có nhưng nhị gì hết, đã tặng cho em rồi.”
Lúc này cô mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi anh: “Đừng bảo tấm vé số này do anh chuẩn bị sẵn từ sáng sớm đấy nhé?”
Có phải do anh sắp xếp không vậy? Ví dụ như anh bỏ tiền mua tấm vé số này rồi mang đến cửa hàng bán vé số kia, sau đó anh đưa nó cho cô…
“Anh xin thề với trời.” anh nhìn cô, “Anh chỉ tiện tay lấy một tấm thôi.”
Quả thật anh chỉ tiện tay lấy, chẳng qua 300 nghìn là do anh rút trong tài khoản ra, dù anh mua tấm nào cũng sẽ trúng thưởng thôi.
Thấy cô vẫn còn nghi ngờ, anh nói: “Thật mà, anh không lừa em.”
Cô thấy anh nghiêm túc như thế thì lại nghĩ hình như anh không cần phải làm vậy thật… Hơn nữa vé số đâu phải thứ anh có thể can thiệp vào?
“Thật ạ?”
“Thật.” anh không hổ là nhà tư bản, anh thầm nghĩ mình thật sự tiện tay cầm một tờ và cũng không chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, anh không lừa cô hai điều này.
Cô vừa thở dài vừa lắc đầu, cô như thế khiến anh lại nhớ tới Đậu Đậu.
“Sao có thể nhỉ…” cô nghĩ nổ đầu cũng không nghĩ ra được, “Sao có thể trúng 300 nghìn được.”
Anh mở cửa xe giúp cô, “Em hãy nghĩ kỹ xem nên dùng số tiền này để làm gì đi.”
Cô vừa lên xe đã chia sẻ tin này với Vương Kiên, “Anh Vương, em trúng số, trúng 300 nghìn này! Anh thấy kỳ diệu không?!”
Vương Kiên cũng rất ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên chính là liếc nhìn anh, thầm nghĩ đừng bảo sếp muốn theo đuổi con gái nhà người ta nên mới bày chiêu này đấy nhé?
Anh lẳng lặng liếc Vương Kiên một cái.
Anh vất vả lắm mới khiến cô thôi hoài nghi, giờ đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa.
Vương Kiên thu lại ánh mắt, kỹ năng diễn xuất của anh ta không điêu luyện lắm, trong lòng đã cho rằng đây là chiêu trò tán tỉnh vì thế biểu cảm kinh ngạc không được sinh động mấy, “Kỳ diệu thật!”
Anh thầm thở dài: Sao chẳng có ai tin anh chỉ tiện tay lấy một tấm vậy?
Cô thấy Vương Kiên nói với vẻ không để tâm lắm nên cũng liếc anh một cái.
Giây tiếc theo, kỹ năng diễn xuất của Vương Kiên đột nhiên bùng nổ, “Thật á? Em thật sự cào trúng 300 nghìn ư?”
Vì tiền thưởng cuối năm, phải liều!
Cô vẫn cảm thấy tấm vé số này do anh mua, mặc dù anh nói tặng cho cô nhưng cô không thể nhận hết được… Vì thế cô đã nghĩ chờ khi nào nhận thưởng về sẽ mua cho anh thứ gì đó hoặc chuyển cho anh hơn nửa, cô chỉ cần một ít thôi vì đó là may mắn trong ngày sinh nhật của cô.
Chuyện cô trúng 300 nghìn thật sự bất ngờ, nhưng mọi người nghĩ trước đó anh còn trúng tận 5 triệu, 300 nghìn chưa là gì so với 5 triệu, cũng không bắt mắt như 5 triệu.

Trước đó mẹ Lục từng tặng cô một chiếc vòng ngọc, cô không hiểu mấy thứ này lắm nhưng nghĩ đến những lời mẹ Hàn và Hàn Hi Văn nói, hầu hết trang sức của mẹ Lục đều rất xa xỉ.


Bình thường cô không dám đeo, luôn cất ở một chỗ trộm cũng không tìm thấy trong nhà mình.
Đậu Đậu tặng cô một chiếc dây buộc tóc.
Nghe nói rất đắt, tiêu hết chỗ tiền tiêu vặt của nó.
Còn quà của anh thì chính là tấm vé số này.
Đậu Đậu bừng tỉnh, “Hóa ra đây là thứ chú nói…”
Anh cực kỳ nhanh tay, dù sao cũng là người đàn ông từng sinh tồn ở mạt thế.
Anh che kín miệng Đậu Đậu, cười nói: “Thằng bé này, ăn gì mà dính hết lên miệng này.”
May là cô đứng dậy đi vào bếp lấy gì đó nên không nghe thấy.
Khi cô đi ra, anh đang kéo Đậu Đậu ra ngoài, thấy vậy cô hỏi, “Hai chú cháu đi đâu thế?”
Mẹ không thèm chớp mắt lấy một cái, “Kệ hai chú cháu nó.”
Anh dẫn Đậu Đậu ra ngoài sân.

Ở bên ngoài, anh ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Chuyện may mắn ấy, cháu đừng nói cô biết nhé.”
Anh đúng là bất cẩn, thế mà lại quên giữ bí mật trước mặt Đậu Đậu.
Có thể cô vẫn chưa hết nghi ngờ, nếu Đậu Đậu nói ra, cô sẽ tưởng đó là chiêu trò của anh mất.
“Chú muốn mua đoạn ký ức này của cháu.” anh nói, “Cháu ra giá đi.”
Đậu Đậu trợn tròn mắt, “Thật ạ?”
Chú đang mua chuộc nó ư?
“Ừm.”
Đậu Đậu không khách khí chút nào: “Cháu muốn rất nhiều rất nhiều kẹo phô mai, ít nhất 5 túi mới được.”
“Được.”
“Cháu muốn có ô tô đồ chơi, cả máy bay điều khiển nữa.”
“Lúc trước từng mua cho cháu rồi mà?”
“Cô —” Nó chuẩn bị gân cổ hét.
Anh nhẫn nhịn, “Được.”

Đậu Đậu hài lòng, “Cái khác cháu chưa nghĩ ra.”
Anh đứng dậy, “Cháu còn muốn cái khác nữa à?”
“Cô —”
“Được rồi.” anh vỗ tay rồi bế nó lên, “Chú biết rồi.”
Đậu Đậu chính là bạn nhỏ ngoan ngoãn biết giữ lời hứa.

Thằng bé nói sẽ quên thì nhất định không đề cập trước mặt cô nữa.

Còn người chứng kiến toàn bộ câu chuyện này là mẹ thì lại không nói gì cả, chỉ là không khỏi thầm hoài nghi: Cả chồng lẫn thằng con lớn của bà đều không thích sử dụng chiêu trò lòe loẹt kiểu này, mà sao Hạo Thiên không ai dạy cũng tự hiểu, có vẻ có kinh nghiệm thế nhỉ?
Buổi chiều cô đã hẹn đi hát với đồng nghiệp và bạn bè.
Hôm nay cô nhận được rất nhiều lời chúc, những bạn bè ngày xưa cũng nhắn tin chúc mừng sinh nhật và gửi lì xì trên wechat cho cô.

Mấy năm nay mặc dù cô vẫn luôn sống một mình nhưng không hề cô đơn bởi vì cô có bạn bè.

Trong phòng có khoảng 10 người, có bạn bè của cô, cũng có cả đồng nghiệp của cô.

Lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi phòng bao để ra ngoài ăn, có một đồng nghiệp nam mới đến đầu năm nay bước vào, mang theo cả bánh gato và một bó hoa hồng lớn.
“Wow!” Ở KTV cũng có những vị khách khác, tất cả bọn họ đều nhìn sang đây.
Mọi người không ngờ hôm nay còn có người dũng cảm tỏ tình với Hàn Băng Nhi.
Chẳng lẽ cảm thấy nếu tỏ tình vào sinh nhật thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn ư?
Hiển nhiên anh chàng đồng nghiệp nam này đã có chuẩn bị trước, nguyên bó hoa hồng phải có ít nhất 999 bông, ai không biết còn tưởng anh ta đang cầu hôn đấy.
Loading...
Người ngoài không rõ tình hình còn bật di động lên quay video.
Đồng nghiệp nam đi đến trước mặt cô rồi giơ bó hoa ra: “Hàn Băng Nhi, trước đó tôi không nói với em thật ra là do tôi mới tới đây làm.

Chắc em đã quên, năm ngoái tôi từng cùng ba mẹ đến trung tâm kiểm tra sức khỏe, tôi nhìn thoáng qua một cái đã thấy em.

Sau đó tôi từ chức rồi tới đây làm.

Tôi thích em, không biết có được vinh hạnh trở thành bạn trai của em không?”
Lời ấy khiến cô kinh ngạc.

Nhưng giờ phút này, đối diện với tình cảnh này, dường như cô lại nhìn thấy Lục Hạo Thiên của buổi tối hôm đó.
Anh đứng bên cạnh đài phun nước, chỉ nói với cô tổng cộng bốn chữ.
Khi đó cả tai và suy nghĩ của cô đều bị anh dẫn dắt, mà lúc này những chi tiết nhỏ lúc ấy lại dần hiện lên.
Vào lúc này, khi mọi người đang chờ cô trả lời thì cô lại muốn bỏ trốn.
Hiển nhiên sự yên lặng của cô đã khiến đồng nghiệp nam nghĩ mình có cơ hội, cậu ta kích động đến nỗi tay cũng run lên.
Giây tiếp theo, cô nói: “Xin lỗi.”
Năm nay cô lại phát thêm một tấm thẻ người tốt rồi.
Mặc dù là sinh nhật nhưng cô vẫn nhớ đến câu Lục Hạo Thiên nói với mình khi trả lại nhẫn.
Cô sẽ ở bên người cô thích và người ấy cũng thích cô.
Có người quay video rồi up lên vòng bạn bè —
“Hôm nay đi ăn cũng gặp một màn tỏ tình, cô gái này xinh đẹp ghê!”
Bởi vì ngoại hình cô khá xinh nên video này đã được bạn bè của người đó chia sẻ.

Đôi khi lời đồn chính là như vậy, một truyền mười mười truyền trăm rồi biến thành một câu chuyện khác.

Ban đầu là tỏ tình, sau đó lại là cầu hôn.

Trong video, đoạn cô từ chối cũng bị cắt mất.
Cũng may nó không hot lắm, người xem được cùng lắm chỉ nói “Nữ chính xinh ghê, nam chính thì hơi bình thường”, “Đây chỉ là một đoạn thôi hả, nhưng nữ chính xinh thật đó, tui còn tưởng minh tinh nào”… Ai cũng cho rằng đây chỉ là một đoạn video ngắn, nhìn một cái rồi thôi.
Có người nhận ra cô nên đã chia sẻ video này cho Thịnh Viễn, “Bác sĩ Thịnh, đây có phải là bạn của anh không? Tôi từng thấy cô ấy đến bệnh viện tìm anh, tôi không lầm đúng chứ?”
Thịnh Viễn: “…..?”
Video cầu hôn?
Cô có bạn trai bao giờ vậy? Sao anh không biết gì cả!
Trông người đàn ông này không giống Lục Hạo Thiên chút nào.

Thật sự không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, anh chia sẻ video kia cho Lục Hạo Thiên, tiện tay gửi một dấu hỏi chấm sang.
Anh cũng chậm rãi gửi một dấu hỏi chấm qua.
Khung trò chuyện trở nên kỳ lạ.
Thịnh Viễn: [?]
Lục Hạo Thiên: [?].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.