Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 89: Chương 89




Anh có suy tính riêng, nhưng suy tính riêng, chân thành vẫn chiếm nhiều phần hơn.
Anh biết cô sống đến bây giờ không dễ dàng, cũng biết sự độc lập kiên cường đằng sau vẻ ngoài dịu dàng của cô, cũng vì vậy mà anh muốn trở thành chỗ dựa cho cô thỉnh thoảng dừng chân nghỉ ngơi.
Lúc rời khỏi nhà cô thì trời đã rất khuya, giờ này còn không có điện.

Anh ngẩng đầu nhìn lên tầng, trong đó có một nhà là nhà của cô.

Anh không muốn ép cô phải chấp nhận mình, như hôm nay nhất thời không nhịn được nên mới nói như vậy, có điều anh không hề hối hận chút nào.
Anh đi rồi, cô chuyển ngọn nến vào phòng.

Cô ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn ánh nến.
Một lát sau, cô cầm di động đặt trên gối lên định đặt báo thức.

Ngày trước cô thường dậy lúc hơn sáu giờ nhưng lúc này cô lại đặt báo thức vào sáu giờ.

Cô định sáng mai dậy sớm một chút bắt xe tới phố Nam mua bữa sáng ngon nhất ở đây cho anh.
Nhà cô cách phố Nam hơi xa, quán ăn sáng kia làm ăn rất khá.

Nếu như cô dậy sớm một chút thì khả năng sẽ về kịp trước khi anh tới đây tìm cô.
Nằm trên giường, cô muốn ngủ nhưng không ngủ được.

Ngẫm nghĩ nửa ngày, cô vươn tay ra khỏi chăn, tay tạo thành hình con thỏ chiếu lên vách tường.

Không biết nghĩ đến điều gì, cô chợt phì cười, cảm thấy mình hơi ngốc, lại vội vàng kéo chăn che miệng lại, ý cười từ từ lan đến ánh mắt.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló rạng cô đã tỉnh dậy, sau khi đánh răng rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cô lập tức ra khỏi nhà.
Cô ra đầu ngõ bắt một chiếc taxi đi tới phố Nam.

Giờ này vẫn chưa đến giờ đi làm, trong trấn ngoài đợt lễ tết ra, rất ít khi xuất hiện tình trạng tắc đường.

Thuận lợi đi tới phố Nam, lúc cô xuống taxi thì mới đến bảy giờ, bình thường tầm này cô cũng mới dậy.

Phố Nam là nơi náo nhiệt nhất thị trấn, lúc này quán ăn sáng kia đã có vài người xếp hàng chờ.
Cô đứng vào cuối hàng, thò đầu nhìn menu được dán trên tường.

Cô đang nghĩ nên mua món gì ngon cho anh đây…
Anh thích ăn cay, mua cho anh một suất mì bò vậy, thêm một bát tào phớ best-seller của quán, thêm cả một suất bánh bao xá xíu nữa nhỉ?
Lúc đang xếp hàng, đột nhiên có ai đó khẽ vỗ vai cô.

Cô quay đầu lại, chợt thấy một gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Hàn Băng Nhi, không nhớ tớ à?” Cô gái kia cười một tiếng, “Chúng ta là bạn cùng lớp hồi cấp hai nè, tớ là Trần Bội đây!”
Trần Bội…
Nghe thấy cái tên này, cô liên tưởng khuôn mặt này với cô bạn cùng lớp ngày xưa, cô cười nói: “Hóa ra là cậu, cậu càng lớn càng xinh nên tớ mới không nhận ra.”
Trần Bội nghe thấy thế thì đưa tay lên sờ mặt, vui vẻ đáp: “Thật sao, cậu vẫn xinh như hồi xưa vậy, tớ liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Sao cậu lại về đây? Đợt trước tớ nghe người ta nói cậu đang ở Bắc Kinh.”
Cô ừ một tiếng: “Tớ về có chút việc, cậu thì sao?”
“Thôi đừng nói nữa, ba mẹ tớ cứ bắt tớ về, phiền chết mất.

Ai muốn ở lại cái nơi nhỏ bé này cơ chứ.” Trần Bội phàn nàn, “Tốt nghiệp xong ba mẹ cứ bắt tớ về quê, tớ học đại học chuyên ngành sư phạm, sau khi về quê thì thi vào biên chế, giờ đang làm giáo viên ở trường tiểu học ngày xưa của chúng ta ý.

Cơm không đủ no, tiền không đủ tiêu.”
“Cũng tốt mà, công việc ổn định lại còn ở gần ba mẹ.” cô nói.
“Haiz, chỉ có thể nghĩ vậy thôi.

À, giờ cậu có bạn trai không?” Trần Bội tò mò hỏi.
Gặp lại bạn cũ kiểu gì cũng không thoát khỏi mấy chủ đề công việc, tiền lương và tình cảm.
Thấy Trần Bội hỏi thế, trong đầu cô chợt hiện lên khuôn mặt của Lục Hạo Thiên.

Cô hoàn hồn, nhẹ giọng đáp: “Có một người đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
Trần Bội ồ một tiếng, “Biết ngay cậu không thiếu người theo đuổi mà.


Người đó làm gì thế?”
Cô ngẫm nghĩ: “Phát triển dự án.”
Bởi vì cô trả lời như thế nên Trần Bội không liên tưởng đến ông chủ lớn mà tưởng là nhân viên tinh anh trong xã hội, cô ấy tỏ vẻ hâm mộ nói: “Tốt thật đó, chắc xứng đôi với cậu lắm…”
Hai người trò chuyện một lúc đã thấy tới lượt cô.

Cô gọi những món đã suy nghĩ trong lòng từ vừa nãy.
Khi chủ quán chần thịt bò, Trần Bội cũng hiểu giờ không phải lúc hàn huyên với Hàn Băng Nhi, sau khi thêm wechat, cô ấy nói: “Nếu cậu kết hôn thì nhớ mời tớ nhé, nhất định tớ sẽ xin nghỉ phép tới tham dự hôn lễ của cậu!”
Cô mím môi cười, “Ok!”
Khi cô đến phố Nam mua bữa sáng, Lục Hạo Thiên cũng dậy từ rất sớm.

Anh không muốn suy ngẫm về cuộc đời trong phòng nên sau khi đánh răng rửa mặt xong cũng đi ra ngoài.

Đôi khi trùng hợp như thế, cô vừa mới đi tới đầu ngõ gọi xe thì anh cũng bước vào tiểu khu.
Trời còn chưa sáng hẳn, sắp đến tháng 11, hửng đông không đến sớm lắm.
Anh ngẩng đầu nhìn lên hướng nhà cô rồi lại nâng tay nhìn thời gian, chắc giờ này cô vẫn đang ngủ, chưa thức giấc.
Anh không định lên đánh thức cô nên đi tản bộ quanh tiểu khu một vòng, dường như muốn nhìn thấy quá khứ của cô thông qua từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây.
Đi bộ được một lát, anh nhìn thấy một ông cụ đang cầm chổi quét lá rụng, trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ, anh nhanh chân đi tới, lễ phép hỏi: “Ông ơi, ông có thể cho cháu mượn chổi một lát được không ạ?”
Tiểu khu này cũ quá, không có tài sản gì giá trị, cũng chẳng có bảo vệ.

Ông cụ này là giáo viên về hưu, ở nhà nhàn rỗi nên mới muốn đóng góp gì đó cho tiểu khu.

Ông cụ thấy anh khá quen vì hai hôm nay anh luôn đi cùng Hàn Băng Nhi, liền cười tủm tỉm đưa chổi cho anh, còn mình thì chắp tay sau lưng rời khỏi tiểu khu chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng, vừa thoải mái nhấc gót vừa ngâm nga giai điệu gì đó.
Anh cầm chổi, nhìn lá rụng đầy đất, anh khom lưng quét lá vào một chỗ tạo thành hình trái tim.
Trước khi làm như thế, anh đã quan sát rất lâu, tính toán góc độ cho chuẩn, đảm bảo khi Hàn Băng Nhi thức giấc đi đến hành lang sẽ nhìn thấy thứ này đầu tiên.
Nhưng sau khi tạo hình xong, anh đứng một bên nhìn hình trái tim này, sắc mặt hơi thay đổi.


Anh đâu phải kiểu người thích làm mấy trò này, giờ nhìn hình trái tim cứ thấy sến sến thế nào.
Mấy cậu thanh niên đầu hai mươi gom lá thành hình trái tim còn được, còn anh thì sắp ba mươi đến nơi rồi.

Lẽ ra nên theo đuổi một cách thoải mái nhẹ nhàng chứ làm như thế này chẳng phải chứng minh mình có tình sử phong phú à? Anh quyết đoán dùng chổi quét tan đống lá hình trái tim kia đi.
Đồng thời anh tự cảm thấy xấu hổ vì hành động vừa nãy của mình, cánh tay lộ ra cũng nổi hết da gà.
Quả nhiên loại chuyện này không thích hợp với anh, sau này nhất định không được làm như thế nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Anh đứng nhìn lá rụng, không muốn mất công nghĩ mãi mới ra biện pháp này vì thế quét đám lá thành hình mặt cười.
Nào ngờ khi anh chuẩn bị đứng ra xa một chút ngắm nhìn thành quả thì có một bạn học sinh tiểu học đeo cặp sách đi qua.

Trẻ con tuổi này thích nhất là phá phách, trông thấy hình mặt cười sắp bị phá, anh vội gọi cu cậu lại.
Mặc dù Đậu Đậu ít hơn cậu bé này mấy tuổi nhưng anh đã có kinh nghiệm giao tiếp với lũ nhóc thích phá phách này.

Anh bình tĩnh lấy ví tiền trong túi ra, vốn muốn rút 100 tệ mua lại sự thành thật của cậu nhóc nhưng xét thấy cu cậu cùng lắm là 10 tuổi, 100 tệ thì hơi nhiều, có khi cu cậu lại cầm tiền làm gì đó ảnh hưởng đến học tập, cho nên anh đã cất tờ 100 tệ đi.

May thay hôm qua anh đi mua nến, ông chủ thối cho anh ít tiền lẻ.

Anh cầm 10 tệ đưa cho cậu nhóc, nói: “Đừng phá, cho cháu cái này.”
Cu cậu cầm 10 tệ kia còn chê ít, nhưng cũng không dám nói gì mà nhanh chân chạy mất.
Ít ra thì không phá hỏng hình mặt cười anh vất vả lắm mới xếp được.
Anh còn chưa kịp thở ra đã nghe thấy tiếng của Hàn Băng Nhi vang lên đằng sau.
“Anh làm gì trong này vậy?”
Anh quay đầu, thấy cô đứng cách đó vài mét, trên tay còn cầm túi lớn túi nhỏ, anh còn ngạc nhiên hơn cả cô, “Em không ở nhà à?”
“Dạ, em đi mua đồ ăn sáng.” cô chỉ cách một khoảng, cũng không đứng ở chỗ cao nên không thấy hình mặt cười bằng lá cây kia.

Cô huơ huơ túi đồ trên tay, cười nói: “Đi lên tầng ăn sáng thôi, nếu không ăn ngay mì chết trương lên mất.”
Cái gì gọi là kế hoạch không lường được biến hóa? Chính là đây.
Anh cất chổi sang một bên rồi theo cô lên tầng.
Cô mở bàn gấp ra, nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là mì thịt bò đặc sản của cửa hàng đó, ăn rất ngon, nghe nói từng được lên TV nữa cơ.

Em không dặn chủ quán thêm cay cho anh nhưng nó vốn cay sẵn rồi.

À, tào phớ này được bán 20 năm rồi đấy, ngon lắm.”
“Hình như không phải đồ ăn ở quán hôm qua.” anh nói.
Cô ngẩng đầu cười, “Quán này ở phố Nam, là một quán ăn sáng nổi tiếng nhất chỗ em.”

Anh sửng sốt.

Mặc dù không quen thuộc nơi này lắm nhưng qua hai ngày nay, anh cũng biết chỗ này cách phố Nam khá xa.

Tính toán thời gian, chẳng lẽ hơn sáu giờ cô đã ra ngoài để mua bữa sáng này ư? Anh hiểu cô, bữa sáng này hơn phân nửa là cô mua cho anh.
Anh biết cô là người rất quan tâm đến mọi người, rõ ràng cô nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng khi ở bên anh, cô sẽ vô thức quan tâm đến cảm xúc của anh, quan tâm đến anh.
Không có ai trời sinh đã biết săn sóc như thế.
Người mình thích sáng sớm đi mua đồ ăn sáng cho mình vốn là điều khiến người ta vui vẻ nhưng chẳng hiểu sao trong lòng anh lại thấy khó chịu.
“À, vừa nãy anh làm gì thế?”
Anh có hơi xấu hổ.

So sánh với cô thì hành động vừa nãy của anh có vẻ…
Xuề xòa quá.
Hình như bên dưới có ai đó đang gọi, cô đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài hành lang.

Trong hai hôm nay, anh đã quen làm cái đuôi của cô, cô đi anh cũng đi theo.

Ra tới hành lang, cô nghe thấy âm thanh từ bên dưới truyền lên, cô cúi đầu xuống nhìn, bỗng không nhịn được bật cười.
Thảo nào nãy cô hỏi anh mới làm gì anh lại không trả lời.
Thật sự không ngờ anh sẽ làm chuyện như vậy.
Anh nhìn theo tầm mắt cô, kết quả thì hay rồi, rõ ràng anh xếp hình mặt cười, giờ lại biến thành hình trái tim.

Không biết có phải do ảo giác của anh không mà hình trái tim này còn to hơn cả hình trái tim ban đầu anh xếp.
Ông cụ kia cầm cái chổi, hét gọi anh, “Anh kia khỏi cần cảm ơn tôi nhé!”
Lục Hạo Thiên: “…..?”
Nên trả lời sao đây?
Anh vội vàng nghiêng đầu nói với cô: “Em nghe anh giải thích…”
Hình trái tim này… thật sự không liên quan đến anh mà, đừng hiểu lầm.
Cô cố nhịn cười, sau thật sự không nhịn được nữa, buồn cười thật sự, cô bật cười thành tiếng.

Lúc này đã hơn bảy giờ, mặt trời nhô lên, ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô, cô đang rất vui.
Anh nhìn cô, khoảnh khắc ấy anh bỗng nuốt “lời giải thích” vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.