Trong xe thật yên tĩnh, anh mơ hồ nghe thấy cô từng tiếng từng tiếng một, nhẹ nhàng gọi Thiệu Hiên...
Những tiếng thì thầm này giống như ở trong giấc mộng. Mạnh Thiệu Đình như ngẩn ngơ, không sao kiềm chế nổi bản thân khi nhìn cảnh đang diễn ra trước mặt, giống như hồi năm năm xa xôi trước kia, cũng giống như trong giấc mộng ở Los Angeles, cô cũng đã từng nằm ở trên cánh tay của anh như thế, cũng gọi tên anh từng tiếng từng tiếng một như thế... Bây giờ gặp lại, bên cô đã có người khác, còn anh, cũng sắp phải kết hôn với cô dâu mới...
Không hiểu tại sao, Mạnh Thiệu Đình cảm thấy lòng mình cứ như bị đảo lộn lên, buồn bực, khó chịu không thể tả được. Bàn tay anh nắm tay lái thoáng run rẩy, xe vững vàng chạy tiến về phía trước, nhưng anh lại không dám ngẩng đầu lên để nhìn một cái. Nhìn hai người trong gương hòa hợp với nhau như vậy khiến anh không kìm được sự phân vân. Rốt cuộc anh có nên xuất hiện hay không, có nên buộc cô phải rời khỏi Thiệu Hiên hay không?
Chỉ có điều, nhìn bọn họ như thế, anh lại cảm thấy trong lòng mình không sao chịu nổi. Nếu quả thật cô gả cho Thiệu Hiên, sau đó bọn họ “phu xướng phụ tùy” ân ân ái ái, tiếp nữa con cái của bọn họ hàng ngày ở trước mắt của anh...
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong lòng đang dâng trào một trận lửa giận! Anh không cho phép, đúng vậy, anh không cho phép!
Anh không cách nào chấp nhận được chuyện cô từ vợ của mình giờ lại trở thành em dâu. Nếu như là người khác, đúng thế, nếu như là người khác, ngay đến việc can thiệp anh cũng tuyệt đối không để tâm, ngay cả nhìn cũng sẽ không liếc mắt nhìn hơn một cái!
Nghĩ tới đây, anh thở một hơi dài buồn bã, nhưng cảm thấy việc hít thở cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh để ý đến chuyện này ư? Chẳng qua cũng chỉ vì cô và người em trai ruột thịt của anh ở chung một chỗ mà thôi.
Anh hiểu được những suy nghĩ trong lòng mình, cũng biết, cô không phải là mẫu người mà anh thích. Năm năm trước anh đã không thích cô, năm năm sau cũng sẽ không... Đúng vậy, anh không thích cô, cho nên, cô ở chung một chỗ với ai, anh cũng thờ ơ, gả cho ai, anh cũng không quan tâm, miễn người kia không phải là người nhà họ Mạnh của anh!
Trên đường đi Mạnh Thiệu Đình cứ nghĩ ngợi viễn vông, còn Tĩnh Tri lại không hề hay biết gì cả. Cô chỉ chuyên chú chăm sóc người đàn ông vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong ngực mình. Anh ngã bệnh mà còn dày vò người khác như vậy, chẳng lẽ anh đã lớn thêm vài tuổi rồi mà cũng vẫn phải chăm sóc anh nữa sao?
Tĩnh Tri nhớ đến khoảng thời gian năm năm trước ở nhà họ Mạnh. Khi ấy mắt của anh vẫn chưa nhìn thấy được, gần nhau vẻn vẹn có mấy lần thì cô đều phải chăm sóc cho anh. Hồi đó, anh giống như một đứa trẻ vậy, ăn uống cái gì cũng la hét... Còn bây giờ gặp lại, dĩ nhiên anh đã trở thành một nam tử hán, đã cứu vớt cô từ trong vực sâu khổ nạn đưa ra ngoài.
Đến bệnh viện, do tâm tình của anh có chút không yên, vẫn nói mê sảng không ngừng, vì vậy trước hết bác sĩ tiêm cho Mạnh Thiệu Hiên một mũi an thần. Chỉ chốc lát sau thuốc đã phát huy tác dụng, lúc này Tĩnh Tri mới từ từ rút tay của mình ở trong lòng bàn tay anh ra được. Sức lực của anh quả là ghê gớm, cổ tay của cô đã bị anh túm đến mức hơi bị bầm tím lại rồi.
Tĩnh Tri nắm cổ tay xoay xoay mấy cái để vận động khớp xương. Vừa xoay người, cô liền thấy Mạnh Thiệu Đình đứng ở trước mặt đang nhìn cô không chớp mắt.
Cô kinh hãi, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại được sự bình tĩnh như trước. Cô thoáng nhìn Mạnh Thiệu Hiên đang được truyền nước biển, lại nhìn anh đang ngủ yên dưới tác dụng của thuốc. Bác sĩ nói, anh đã được tiêm thuốc hạ sốt kịp thời rồi, sẽ không có gì đáng ngại nữa, lúc này Tĩnh Tri mới yên lòng trở lại.
Mạnh Thiệu Đình đứng ở trong phòng bệnh nhìn động tác của Tĩnh Tri. Động tác cô chăm sóc bệnh nhân hết sức thuần thục, dường như đã thường xuyên làm những việc này vậy. Anh không khỏi có chút do dự, đầu lông mày nhíu lại, mở miệng hỏi: "Dường như cô thường xuyên làm những việc này thì phải?"
Động tác của Tĩnh Tri thoáng dừng lại một chút, cô kéo lại chăn lên phía trước cho Mạnh Thiệu Hiên, sau đó mới ừ một tiếng, khẽ nói: "Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, tôi phải chăm sóc bà nên thành quen thôi."
"Hiện giờ sức khỏe của mẹ cô thế nào rồi?" Mạnh Thiệu Đình thấy cô trả lời nên không kìm được thoáng vui vẻ hơn, anh luống cuống tiến lên một bước, ân cần hỏi thăm.
Tĩnh Tri ngồi thẳng người lên, nhàn nhạt lên tiếng: "Vẫn như cũ."
Mạnh Thiệu Đình không khỏi có chút ngượng ngùng, thấy cả người cô lộ rõ sự kháng cự, nét mặt tỏ ra lạnh nhạt. Lòng tự ái làm cho anh không thể cho phép tự mình làm mình bị mất hứng tiếp được nữa. Không thể làm gì khác hơn, anh đi sang bên cạnh, treo chiếc áo khoác ngoài lên giá mắc áo, đổi chủ đề nói: "Thiệu Hiên ở đây đã có tôi trông coi là được rồi."
"Vậy thì tôi đi về đây." Tĩnh Tri lập tức mở miệng đáp lại, nhưng cô vẫn còn có chút lo lắng nhìn Mạnh Thiệu Hiên một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn cô đi ra cửa, Mạnh Thiệu Đình phải cố gắng kìm lại sự căng thẳng của mình. Ánh mắt anh như lăn tròn theo sự chuyển động của người cô. Thấy cô thật sự muốn đi, không hề có dấu hiệu muốn lưu lại, anh không kiềm chế nổi muốn đứng lên. Ai ngờ giữa lúc ấy, Mạnh Thiệu Hiên vốn đang ngủ say, chợt xoay người lại đầy bất an, miệng ú ớ mơ hồ gọi tên Tĩnh Tri...
"A, này, Thiệu Hiên đang gọi cô." Mạnh Thiệu Đình cuống cuồng gọi cô, rồi lại âm thầm thất vọng với chính mình, sao phải dựa vào Tam đệ mới dám bảo cô ở lại thêm một chút.
Nhưng tại sao anh lại muốn cô ở lại thêm một chút? Chẳng lẽ, anh thích người khác bày ra vẻ mặt lạnh nhạt cho anh nhìn hay sao?
Mạnh Thiệu Đình có chút hỗn loạn, khi thấy cô xoay người lại trong lòng anh không khỏi vui mừng. Niềm vui qua đi, tiếp đó mi tâm của anh cũng nhíu chặt hơn...
Trong lòng cô cũng hơi thích Thiệu Hiên, nếu không, tại sao nó chỉ cần gọi tên cô là cô ở lại luôn?
Trong lòng anh biết, cô ghét phải nhìn thấy anh đến mức nào.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi có chút cô đơn, lại cảm thấy mình như bị thừa, dứt khoát lấy cớ hút thuốc lá để đi ra ngoài. Đi tới hành lang, chợt nhớ tới lời dặn dò của Mạn Quân, liền lấy điện thoại di động ra, vừa vặn Thiệu Hiên cũng cần phải thay quần áo, anh nói với Mạn Quân ngày mai mang thêm hai bộ tới đây.
Gọi điện thoại nói cho Mạn Quân biết bọn họ ở bệnh viện nào, Mạnh Thiệu Đình lại rút một điếu thuốc ra, lúc này anh mới quay trở lại. Khi đi tới cửa phòng bệnh, bất giác anh kìm lại bước chân...
Cánh cửa chỉ khép hờ, lúc nãy khi đi ra ngoài anh không khóa cửa. Xuyên qua khe cửa, anh thấy Tĩnh Tri ngồi ở đầu giường Thiệu Hiên, hai người bọn họ lại tay trong tay với nhau. Từ góc độ này, anh chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt gầy nhỏ của Tĩnh Tri. Cô ngồi không nhúc nhích, hơi khom mình, thỉnh thoảng, cô lại áp bàn tay của Thiệu Hiên vào trên mặt mình, nhiều lúc, cô chỉ ngồi yên ở đó, chăm chú và an tĩnh nhìn Thiệu Hiên.
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thấy hết sức khó chịu. Anh nhớ tới lúc trước khi anh bị trật mắt cá chân, cô cũng có vẻ mặt vô cùng lo lắng thế này. Ngay cả việc bôi thuốc cho anh cô cũng làm rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm anh đau. Mà hiện giờ, cô cũng nhẹ nhàng như thế, nhưng dĩ nhiên cô như vậy là vì muốn làm vui lòng một người đàn ông khác!
Ánh mắt của cô cũng giống như năm đó, chỉ có điều là nhã nhặn lịch sự hơn rất nhiều, mà cũng yếu đuối hơn nhiều. Thực sự anh chưa từng nhìn thấy cô như thế bao giờ nên không khỏi giương mắt để nhìn. Còn đang nhìn đến thất thần, giữa lúc đó, cô chợt quay mặt lại. Đôi con ngươi giống như hai viên bảo ngọc đen nhánh, vừa vặn đụng vào ánh mắt nóng bỏng của anh. Hai người cùng sửng sốt, rốt cuộc quên mất phải rời ánh mắt đi...