"Chính Tắc, tại sao ông không chịu lấy tôi, hại tôi bây giờ bị người mắng nhưng ngay cả cãi lại cũng không thể được? Chính Tắc, tại sao ông không chịu lấy tôi..."
Mỗi lần khi bà nói như vậy, Tĩnh Tri thật không đành lòng nhìn mẹ như thế. Thật may là hàng ngày Mạnh Thiệu Hiên đều ở bên cạnh cô, có một người chia sẻ, giúp đỡ cô tất cả mọi việc, khiến cô không còn cả ngày thấp thỏm lo âu, không biết kết cuộc ra sao.
Bệnh tình của Tống Như Mi rất nặng, nhưng bà vẫn cố chấp đòi ra viện. Hôm về nhà, tâm tình của bà rất tốt, bà ngồi xe lăn cùng nói chuyện với bọn họ khá lâu, buổi tối cũng ăn thêm được một chén cháo bổ dưỡng. Khi ba người ngồi ở trong phòng khách, Tống Như Mi nhìn đôi trẻ ở trước mặt mình bộ dạng ân ân ái ái, trong lòng bà cảm thấy thỏa mãn.
"Tri Tri a, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai con và Thiệu Hiên đi đăng ký kết hôn đi." Tất cả ân oán đều đã qua, sống chết trước mắt hoá ra cũng chỉ nhẹ nhàng như khói thuốc lá. Bà cũng đã từng hối hận, cũng từng tự trách mình, nhưng chuyện cho tới bây giờ, bà cũng không muốn hồi tưởng lại nữa. Nếu như suốt năm năm qua không phải bà nhục mạ với Tĩnh Tri, phá hoại thanh danh của cô, nói không chừng cô đã được gả đi cho người nào đó, làm sao có thể gặp được Mạnh Thiệu Hiên? diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Nói như vậy, đôi trẻ này còn phải cám ơn bà là khác.
"Mẹ, chúng con không vội, chờ sức khoẻ của mẹ tốt lên, mẹ sẽ cùng đi với chúng con." Tĩnh Tri và Thiệu Hiên ngồi ở hai bên Tống Như Mi, thân thiết kéo tay bà nói.
Tống Như Mi lắc đầu một cái "Một ngày hai đứa còn chưa kết hôn, trong lòng mẹ cũng không được yên. Thiệu Hiên, Tĩnh Tri, hai đứa nghe lời mẹ nói có được hay không, ngày mai sẽ đi nhé?"
Mạnh Thiệu Hiên thấy bà như vậy, trong lòng không khỏi chua xót một hồi, anh gật đầu đồng ý: "Mẹ, chỉ cần Tĩnh Tri đồng ý..."
"Tri Tri, con có đồng ý không?" Tống Như Mi lại hỏi Tĩnh Tri, Tĩnh Tri có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Mẹ, con đồng ý."
Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên mừng rỡ, anh lướt qua Tống Như Mi đi nhìn Tĩnh Tri, lại thấy cô cúi đầu xuống, gương mặt đỏ ửng, màu đỏ lan một đường xuống tận chiếc cổ mảnh khảnh. Lúc này nhịp tim của anh đập nhanh, anh không dám tưởng tượng tâm nguyện suốt bao năm qua trong khoảnh khắc đã thật sự đạt được, cuộc sống anh vẫn hằng mơ ước, giờ đây đã thực sự đến rồi sao?
Ngay cả há miệng to để thở anh cũng không dám, chỉ sợ bị tỉnh giấc mộng xuân tuyệt đẹp này!
"Mẹ an tâm rồi! Hai con hãy nghe cho kỹ đây, hai con phải thương yêu nhau thật nhiều, cho dù có chuyện gì xảy ra, suốt cuộc đời hai đứa đều phải nắm tay nhau, không được buông ra nghe chưa."
"Mẹ, con sẽ như thế, con sẽ không phụ bạc Tĩnh Tri." Mạnh Thiệu Hiên cầm tay Tĩnh Tri thật chặt, chợt quỳ xuống ở trước mặt Tống Như Mi: "Mẹ, con thề với mẹ, cả đời này con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, cả đời con đều ở bên cô ấy, không bao giờ rời bỏ."
"Tốt, tốt, không bao giờ rời bỏ, không bao giờ rời bỏ." Tống Như Mi cười hết sức vui vẻ, bà gật đầu liên tục, đỡ Mạnh Thiệu Hiên dậy: "Mẹ mệt rồi, đưa mẹ trở về phòng đi, ngày mai nhớ đi lấy giấy hôn thú, sau đó mang đến cho mẹ xem."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, nhất định sáng sớm ngày mai con sẽ cùng Tĩnh Tri đi ạ." Tống Như Mi vui mừng gật đầu, Mạnh Thiệu Hiên và Tĩnh Tri cùng nhau đẩy xe cho bà vào phòng ngủ. Tĩnh Tri giúp bà rửa mặt thay áo ngủ xong xuôi, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Cô vừa mới đóng cửa lại, liền rơi vào một vòm ngực ấm áp. Trong lòng Tĩnh Tri thật ấm áp, cô cũng không đẩy anh ra nữa, ngược lại dịu dàng nắm lấy tay của anh.
"Bà xã, bà xã... Hiện giờ anh đã có thể quang minh chính đại gọi em là bà xã rồi." Mạnh Thiệu Hiên vòng tay ôm chặt lấy cô, xoay người cô lại, thấy sắc mặt đỏ rực của cô đáng yêu vô cùng, không kìm nổi liền cúi đầu hôn cô. Thấy cô như muốn tránh, anh liền bắt đầu ăn vạ: "Sức khoẻ của mẹ đã tốt hơn nhiều, em cũng nên thả lỏng tâm tình, tiếp tục cho anh quyền lợi đi..."
"Hừ!" Tĩnh Tri hung hăng hừ anh một cái, đỏ mặt lườm anh: "Không biết xấu hổ!"
"Anh cảm thấy em cũng rất hưởng thụ mà..." Mạnh Thiệu Hiên nhìn cô cười xấu xa, quả nhiên cô giận anh, xị mặt đẩy anh ra: "Trở về phòng của anh đi, em đi ngủ đây."
"Bà xã bà xã, ngày mai mình đã kết hôn rồi, không bằng tối nay chúng ta cùng nhau ngủ đi..."
"Anh lại đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì vậy?" Tĩnh Tri vừa đóng cửa, vừa hung hăng lườm anh.
"Anh thề, chỉ ôm em ngủ thôi, không làm chuyện gì hết, tuyệt đối không hề đụng chạm đến em." Anh liều chết đẩy cửa, lách người qua khe cửa chui vào, vừa đi vừa cởi áo khoác: "Tri Tri, anh đi trước tắm đây, sẽ làm chăn ấm cho em."
Dứt lời, anh cũng không nhìn thần sắc xấu hổ của Tĩnh Tri thêm nữa, chạy thẳng vào phòng tắm.
Tĩnh Tri ngồi ngốc ở trên giường, nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cô bỗng nhiên vui sướng trong lòng, bỗng nhiên lại nói không nên lời chua xót cùng khổ sở, cô cùng Thiệu Hiên thực sự có thể có lúc bụi bặm rơi định, vẫn cùng một chỗ sao? Một tuần lễ đã trôi qua, cũng chưa thấy Mạnh gia có động tĩnh gì, là thỏa hiệp, hay vẫn là đang chuẩn bị âm mưu gì?
Cô không muốn đi, Thiệu Hiên nói, là cô một mực không phải lo, hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa hết thảy, chẳng lẽ Thiệu Hiên đã thuyết phục Mạnh gia?
Thế nhưng, muốn thực sự thoát khỏi Manh gia, Thiệu Hiên bằng cấp không có, lại quen sống an nhàn sung sướng, bọn họ kết hôn xong sau này sống thế nào?
Ngược lại lại muốn, cùng lắm là vất vả một chút, nuôi hắn là được, hẳn là, cũng không đến nỗi khó xin việc đi.
Tĩnh Tri đang suy nghĩ lung tung, Mạnh Thiệu Hiên đã tắm rửa xong đi ra, hắn không sợ lạnh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đem hơn nửa người đều lộ ra, Tĩnh Tri liếc mắt một cái, hắn vừa đi vừa xoa tóc ướt sũng, thân hình cao to anh tuấn, da thịt trắng nõn lộ ra, làm cho cô có chút ngây dại...
Mạnh Thiệu Hiên vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cô bộ dáng như vậy, không khỏi cười xấu xa nói: "Bà xã, có phải em bị sắc đẹp của anh mê hoặc?"
Tĩnh Tri mặt đỏ lên, tiện tay với áo ngủ ném qua: "Anh mặc quần áo tử tế, nếu không về phòng của mình đi."
Cô không dám nâng đầu, túm áo ngủ của mình chạy vào phòng tắm, Mạnh Thiệu Hiên cười hắc hắc, đem bộ quần áo ngủ mùa đông mặc hẳn hoi, mới chui vào trong chăn.
Tĩnh Tri trốn ở trong phòng tắm lâu, cũng không dám ra ngoài, năm năm nay cô không cùng người đàn ông nào tiếp xúc thân mật, hiện tại, muốn cùng hắn cùng giường chung chăn, lại nói không nên lời sợ hãi, hắn tuổi này chính là thời kì tình dục bắt đầu khởi động, vạn nhất, hắn nhịn không được...
Tĩnh Tri sắc mặt nóng đỏ, không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy tim đập loạn cả lên, giãy giụa hồi lâu, lại khẽ cắn môi đứng lên, lau khô nước trên người, mặc quần áo chỉnh tề mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ ánh đèn không quá sáng, tóc hắn đen nhánh tán loạn trên gối, vai lại lộ ở ngoài chăn, thậm chí so với ga giường trắng kia còn muốn trắng hơn mấy phần, nhưng là trắng như vậy, lại không che đậy phần nam tính của hắn, cũng chỉ có hắn, đem các loại mâu thuẫn đều hóa thành cái đẹp.
Nhìn cô đi ra, hắn xán lạn cười: "Bà xã, sấy khô tóc rồi tới đây..."
Tĩnh Tri ừ một tiếng, mở máy sấy, tóc sấy được một nửa, cô liền tắt máy sấy, có chút do dự xoay người, vẻ mặt xấu hổ, hắn lại là thoải mái nhìn cô, thân thể dịch vào bên trong: "Bà xã, ấm rồi, em mau vào đi."
Tĩnh Tri sắc mặt hồng, cô cúi đầu đi tới trước giường, hắn lại vươn tay cầm tay cô, lòng bàn tay ấm áp lại khiến cô kinh tâm, cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sạch sẽ của hắn, đáy lòng không khỏi khẽ động, ngồi ở trên giường, đá rơi dép nằm tiến vào trong chăn, hắn vươn cánh tay ôm cô, lại quy củ ở trên lưng không động loạn, mặt hắn cũng nhìn sang, có chút ướt lạnh trên tóc cô cọ vào gáy khiến lòng cô rối loạn...
"Bà xã, em thật thơm." Hắn ngửi ngửi mũi, càng sát vào thêm, đem cả người cô ôm vào trong ngực: "Có ấm không?"
Tĩnh Tri nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu: "Ấm."
"Em thấy thế nào Tri Tri?" Hắn là lần thứ hai nằm gần cô như vậy, thế nhưng tình huống lại hoàn toàn bất đồng, lần trước cô bệnh, bọn họ cùng ngủ,mà lần này, bọn họ là muốn ôm nhau vượt qua đêm dài dằng dặc.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ cảm thấy toàn thân đều khóa lại nguồn nhiệt, nóng hổi như muốn thiêu cháy...
"Anh ngủ không được." Thanh âm của hắn có chút run rẩy, không biết là kích động vẫn là bởi nguyên nhân của nó.
Tĩnh Tri khi hắn nóng hổi trong lòng cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô nhắm mắt gật đầu: "Em cũng không ngủ được."
"Chúng ta nói chuyện có được không?" Bàn tay của hắn dán vào hông cô, nhưng cũng không dám động, tựa hồ sợ hãi khinh bạc cô.
"Được." Tĩnh Tri trong cổ họng có chút ngăn khó chịu, cô ở trong ngực hắn chuyển động thân thể, cùng hắn mặt đối mặt.
Bọn họ cách rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ lông mi của hắn, mắt hắn cũng như vậy nhìn cô, lại ôm cô chặt hơn một chút, giống như một đứa nhỏ bình thường mở miệng: "Tri Tri, anh thế nào nóng như vậy?"
Tĩnh Tri cảm thấy khí huyết thoáng cái dâng lên, cô ngượng ngùng: "Có phải chăn quá dày không..."
Bụng dưới mềm mại của cô cũng cảm giác được chỗ kề sát nóng rực cùng cứng rắn, Tĩnh Tri mất tự nhiên lùi lùi thân thể, Mạnh Thiệu Hiên lại bỗng nhiên khổ sở khẽ nói một tiếng, thoáng cái hung hăng ôm chặt cô hơn, đem mặt dán trên tóc lành lạnh của cô: "Bà xã, em đừng động, anh khó chịu..."
Tiếp: Chữ trên mặt tuyết & thành hôn
Đúng là rét mà, đây cũng sắp có tuyết rồi, ko dám chui ra khỏi phòng, ra ngoài thì không muốn chui ra khỏi xe...cũng may trời lạnh nên ngồi phòng ấm dịch thêm được ít nhiều. Ngủ đã!