Hắn vừa nói xong, Tĩnh Tri trừng lớn con ngươi khiếp sợ nhìn hắn, cô không quan tâm giãy giụa, như là một con thú bị ép đến cùng đường, móng tay bén nhọn trên cào trên cổ hắn thành một đạo vết máu, con người trừng tựa hồ như muốn nổ ra, Mạnh Thiệu Đình thấy cô như vậy, chẳng biết tại sao, trái tim như bị nứt ra một số khe, tay che miệng cô đột nhiên run lên, con ngươi âm ngoan nổi lên thiêu đốt cùng đố kị: "Cô liền như vậy quan tâm, như vậy quan tâm hắn? A, Phó Tĩnh Tri, cô có biết lúc này tôi muốn bóp chết cô như thế nào không?"
Tĩnh Tri lại căn bản không nghe được lời hắn, móng tay khảm nạm trang sức cơ bản đã bị bẻ gãy, đầu ngón tay có máu tươi tí tách rơi, không biết là của cô hay là của hắn, nhưng cô vẫn như cũ không quan tâm, liều mạng cào thêm cho hắn vài vết nữa, cô hạ thủ không lưu tình chút nào, Mạnh Thiệu Đình dám khẳng định, nếu lúc này đi nhìn móng tay cô, bên trong nhất định mang theo da thịt hắn! Lúc này nếu buông cô ra, cô nhất định không chút do dự năm cây kéo trên bàn trang điểm đâm chết hắn!
Nhưng hắn sẽ không cho cô cơ hội, hắn lần này trở về chính là muốn cô rời khỏi Thiệu Hiên, muốn cô ở lại bên cạnh mình, đó là điều hắn vẫn mong muốn lâu nay!
Đúng, hắn cái gì cũng không quan tâm, hắn cái gì cũng không muốn xen vào nữa, hắn chỉ là một lần nữa chinh phục người phụ nữ không để hắn vào trong mắt này!
Mạnh Thiệu Đình hô hấp dần khẩn trương, trên cổ nóng rát cùng đau đớn kéo tới, lại càng như bị ngâm một chút một chút trong cơ thể đầy lửa giận, hắn không còn giữ nổi nửa phần lý trí!
Áo cưới của Tĩnh Tri là loại hở nửa ngực, hai vai tinh xảo hoàn toàn lộ ra, da thịt trắng tuyết như ngọc, mặc dù thoa kem che khuyết điểm,nhưng có thể thấy rõ ràng trên ngực cùng cổ cô tảng lớn tảng lớn vết hôn còn phấn hồng, màu sắc vẫn là mới mẻ, hắn vừa nhìn liền biết, đó là vết hôn mà đêm qua Mạnh Thiệu Hiên lưu lại trên người cô!
Muốn cùng ở đây, trong miệng không khỏi cười nhẹ một tiếng, hắn không để ý cô còn đang khua chân múa tay, cũng không để ý cô điên rồ đá đánh, một tay xả rụng khăn voan trên đầu cô, khăn trắng như tuyết bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, tóc của cô toán loạn rơi xuống, những sợi tóc dài đen nhánh dán lên gương mặt cô, lại rơi xuống trên vai cô, Tĩnh Tri cảm thấy càng phát ra kinh khủng, trong người hoảng loạn, bàn tay che miệng cô buông lỏng, cô liều lĩnh, há miệng cắn xuống, máu tràn ngập khoang miệng, Mạnh Thiệu Đình bị đau kêu nhỏ một tiếng, máu tươi của hắn từ bàn tay chảy ra, dọc theo cổ tay trượt xuống ống áo, mi tâm hắn nhăn chặt, nhất thời không động, cô dùng lực lớn giống như là mang từng khối thịt của hắn cắn rụng.
Đau đớn chọc giận hắn, hắn một tay che miệng cô không buông, một tay đẩy cô ngã nhào trên sô pha, chợt thân thể to lớn của hắn đè xuống, trọng lượng như vậy, làm cho Tĩnh Tri cảm giác khí trong lông ngực mình đều bị ép ra, bị đè nén khó chịu, hắn lại không chút nào thư giãn, đổi tay che miệng cô, chỉ hai ba cái đem khăn voan dài trói chặt miệng cô lại, lúc này mới thở phào một cái, chậm rãi đem thân thể nhắc tới một ít, ngã vào bên người cô ồ ồ thở dốc...
Vừa được buông lòng một chút, Tĩnh Tri giãy giụa định chạy, trong miệng ô ô không ngừng kêu tên Thiệu Hiên, nhưng chỉ phát ra âm thanh nho nhỏ, hắn thế nhưng hạ thủ ác độc, đem đoạn khăn voan dài đều nhét vào trong miệng của cô, Tĩnh Tri chỉ cảm giác sẽ nhổ ra những khó chịu, trong cổ họng liều mạng muốn hô to, nhưng căn bản vô năng vô lực...
Không ngờ, nửa người trên của cô vừa mới khẽ động, hắn lập tức túm chặt hai cổ tay cô, khóe mắt liếc nhìn đầu sa dài trên mặt đất, bỗng nhiên nhanh trí, lấy quấn vài vòng trói cổ tay cô cố định trên đỉnh đầu, cô vừa rồi kêu cái gì, hắn đều nghe rõ, hận đến tận cùng, hắn lại bình tĩnh trở lại xoay người ngăn chặn cô, môi mỏng tràn ra ý cười lạnh lẽo: "Tĩnh Tri, cô ngoan một chút, nếu không, người bị thương chính là cô..."
Tĩnh Tri điên rồ lắc đầu, muốn né tránh ngón tay của hắn, cô trong miệng như cũ là sống chết kêu tên Mạnh Thiệu Hiên, thanh âm phát ra khàn khàn lại khó nghe, Nước mắt trong đáy mắt dần dần tràn ra, đôi mắt cô dừng lại phía Thiệu Đình...
Trên bàn trang điểm còn bày ảnh cưới của cô cùng Mạnh Thiệu Hiên, cô như vậy cười xán lạn, như vậy hạnh phúc, mà hắn đáy mắt cũng tràn đầy tình yêu thắm thiết.
Ánh mắt của cô dần dần không thấy rõ, không biết có phải hay không nước mắt che lại tầm mắt,đầu đau tựa như muốn nổ tung, mà lồng ngực như bị người dùng lưỡi dao sắc bén xé ra, cắt đứt trái tim cô, cô gắng gượng trợn to mắt, không cam lòng một lần lại một lần hô, giọng như vậy đau đớn như bị lửa thiêu, cô nhìn thấy trên đỉnh đầu đèn lồng thủy tinh treo nhẹ nhàng lắc lư, dần dần, nhưng lại biến ảo thảnh khuôn mặt tuấn mĩ của Mạnh Thiệu Hiên...
"Bà xã, anh sau này muốn cùng em sinh hai đứa bé! Long phượng thai một nam một nữ!"
"Bà xã, đứa nhỏ của chúng ta nhất định không giống bình thường, tên anh đều nghĩ kỹ, con trai là Mạnh Không Giống, con gái là Mạnh Không Vừa, kết lại, chính là không phải chuyện đùa! Thế nào, không tồi đi? Hắc, anh đây nửa mù chữ cũng có thể nghĩ ra thành ngữ quả thực chính là kì tích đi!"
Tĩnh Tri nháy mắt mấy cái, nước mắt cuối cùng chậm rãi trượt xuống...
Bên tai truyền đến tiếng cười nói dưới lầu, gần như vậy, nhưng lại xa như vậy, Thiệu Hiên, Thiệu Hiên...Anh làm sao còn chưa tới, anh làm sao còn chưa tới tìm em?
Thật nhiều năm trước, Tĩnh Tri nhìn cuộc đời không tin vào duyên thời gian, thế nào một trên lầu một dưới lầu, Thế Quân liền không tìm được Mạn Trinh đâu? Thế nào cô gọi giọng đều lớn mà hắn đều không nghe được?
Mà nay đây hết thảy, lại trình diễn trên người cô.
Hí như người sinh, còn có người sinh như hí...Cô muốn khóc lại phát hiệ mình không có nước mắt.
"Cô nghĩ hắn cũng vô dụng." Mạnh Thiệu Đình cười lạnh, thấy nước mắt cô không ngừng trượt xuống, mơ hồ có thể nghe được tên Thiệu Hiên, hắn ghen tới cực điểm, nhưng lại nở nụ cười, bàn tay nắm hai má cô, bức ánh mắt của cô nhìn hắn...
Tĩnh Tri chỉ là như vậy mờ mịt nhìn, ánh mắt nhìn hắn, lại là yên tĩnh đi qua, không biết nhìn về phía nào, trong mắt cô vô lệ, đôi con ngươi đen lại phát ra sâu thẳm và yên tĩnh, cơ hồ đem hắn chìm vào trong đó, lúc hắn nhìn thấy ánh mắt cô, một khoảng trống lớn, làm cho hắn nhịn không được cắn chặt khớp hàm, hai tay rất nhanh bóp chặt , hắn nghiêng người xuống, ngón trỏ theo mặt cô nhẹ nhàng phác thảo, một đôi con ngươi hẹp dài, ánh sáng giống như hắc bảo thạch, làm cho lòng người lạnh...
Tĩnh Tri máy móc phản kháng, mặc dù hắn cố sức ngăn cản cô, cô chỉ giống như con cá đợi làm thịt, nhưng vẫn là một chút không ngừng giãy giụa.
Cổ tay bị trói chặt cũng liều mạng cựa, mười đầu ngón tay cô đều là máu tươi, rơi vào khăn sa trắng.
Hắn nhìn thấy máu tươi, ngực một trận co quắp, nắm ngón tay cô không ngừng từng chút từng chút một thả lỏng, trong con ngươi đen, tức giận tan đi, dần dần lại nảy lên cảm giác đau tiếc, hắn cúi đầu tóc rũ xuống, che khuất ánh mắt của hắn, hắn liền như vậy nhìn cô, trong con ngươi dường như có đau thương...
"Tĩnh Tri, không nên gả, có được không?"
Một người đàn ông cao ngạo, một người đàn ông lúc nào nói chuyện cũng là giọng mệnh lệnh, lúc này lời nói ngưng trọng chậm chạp, lại dẫn theo lời cầu xin nhè nhẹ cùng khàn khàn.
Tĩnh Trí lại tựa như không nghe được, con ngươi mực tàu tịch liêu không biết nhìn phía nào, hai tay bị trói chặt có giãy giụa cũng vô dụng, thanh âm như nghiền nát kêu ra tên Thiệu Hiên, sự phẫn nộ của hắn thoáng cái lại cuống đốt...
"Phó Tĩnh Tri, cô bức tôi, đây là cô bức tôi, tôi thà rằng cô hận tôi, thà rằng trong lòng cô không đúng tý nào, hôm nay tôi cũng làm cho tam đệ không cưới được cô!"
Hắn kiềm chế nói xong, lập tức đứng dậy, một phen bỏ rơi tây trang trên người, khóe môi băng lãnh lộ ra đường cong, một đôi tròng mắt mang theo sự tự giễu cười lạnh, trong nháy mắt hắn nghiêng người xuống, đem váy cưới thật dài trên người Tĩnh Tri xoay mình nhấc lên...
Khắp bầu trời trắng xóa, chỉ bất quá nửa giây, vạt áo cưới che khuất mặt Tĩnh Tri, cô cảm giác quần lót mình bị người xé rụng, hai chân bị người cường lực đẩy ra, hạ thân một mảng băng lãnh...
Toàn thân cô đều đang phát run, liều mạng kêu to, hắn lại càng đè miệng của cô, trong lỗ tai Tĩnh Tri vù vù rung động, đèn lồng cực đại trên trần tựa như lung lay sắp hướng người cô rơi xuống, ngực đau xót, tê tái kêu tên Thiệu Hiên, Thiệu Hiên...Nhưng chỉ là phát ra thanh âm nghiền nát xa vời...
"A, tôi có phải hay không nên đi xem Tĩnh Tri?" Mạnh Thiệu Hiên vội nên đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn là bộ dáng vui vẻ, Kiều Tử Tích trừng hắn liếc mắt một cái: "Từng giây từng phút đều thấy còn ngại không đủ, đi thôi, đi thôi..."
Mạnh Thiệu Hiên cười mắt cong lên, nhìn nhìn trên lầu, Tĩnh Tri nghỉ ngơi ở phòng có rèm cửa kiểu cổ, Mạnh Thiệu Hiên nhìn kiểu gì cũng không thấy, nhưng vẫn là si ngốc nhìn nửa phút, đến khi Lâm Thi một phen đẩy hắn: "Thiệu Hiên, anh sững sờ ở đây làm gì? Mau đi xem MC ở kia tìm anh làm gì!"
Mạnh Thiệu Hiên đáp một tiếng, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, xoay người đi nhanh...
"Tĩnh Tri, nói cho tôi biết cô sẽ không gả cho Thiệu Hiên, cô nguyện ý làm người phụ nữ của tôi, nếu như cô đáp ứng, thì gật đầu, nếu như cô không đáp ứng, thì lắc đầu..."
Hắn đặt ở giữa hai chân cô, nóng hổi dâng trào đã dán sát vào nơi mềm mại của cô, nhưng vẫn là gắt gao nhịn xuống dục vọng bừng bừng phấn chấn, nặng nề hỏi.
Tĩnh Tri không chút do dự lắc đầu, cô tình nguyện chết, cũng không ở lại bên cạnh hắn.
Hắn cúi đầu cười, Tĩnh Tri nghe được trong lồng ngực hắn âm thanh vù vù chấn động, chỉ cảm thấy màng nhĩ đều đau, cô chằm chằm nhìn lên trần nhà, hai cổ tay vẫn không buông được ra, trên cổ tay tróc một lớp da, hắn đều yêu thương, nếu như hắn nhìn thấy bộ dáng thảm như vậy của cô, nếu như cô đã chết, hắn cũng thương tâm nhiều a.
Thế nhưng sống như vậy thật mệt.
"Tĩnh Tri, cô hận tôi đi, tôi hôm nay quyết làm đến cùng, chẳng sợ ngày sau phải trả giá như thế nào, tôi cũng sẽ không hối hận, tuyệt đối không hối hận."
Thanh âm của hắn rơi xuống trong nháy mắt, không chút do dự tiến vào thân thể cô, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy một trận xé rách đau đớn, cổ cô bỗng nhiên kéo dài, trong miệng phát ra âm thanh thô rát khó nghe, trong ánh mắt đột nhiên chảy ra những nước mắt băng lãnh, chảy xuống dung nhan,lưu lại một đường ướt át...
Mạnh Thiệu Đình hai tay cầm vòng eo tinh tế của cô, dưới thân động tác cuồng dã mà lại dày đặc, hắn như là phát tiết bình thường, một đôi con ngươi yên lặng lộ ra tuyệt vọng, hắn đúng là điên rồi, điên rồi...
Thẳng đến cuối cùng, hắn ở trong cô không phản ứng nữa, thấy cô từ đầu đến cuối mở to hai mắt trống rỗng, đáy mắt khô cạn một mảng, hắn bứt rứt đi ra, hơi nhếch môi, đưa tay rút giấy trong hộp, trước lau sạch sẽ cho cô, rồi sau đó đến mình...
Hắn mặc quần áo tử tế liếc cô một cái, lại thấy cô vẫn giữ bộ dáng đó, mi tâm không khỏi cau lại, xoay người đem áo cưới cô sửa sang lại cho tốt, dừng lại một chút, lại đem cô ôm vào, thấy cô hai tay vẫn tựa như vừa rồi, một chút co quắp, tựa như còn đang làm động tác giãy giụa...
Hắn đáy lòng trướng đau, nhưng lại hận, đem cô đẩy xuống so pha,mới bắt đầu gọi điện thoại.
Bước đi thong thả đến gian phòng bên kia không biết nói gì, Mạnh Thiệu Đình mới thu hồi điện thoại, hắn nâng cổ tay nhìn, từ lúc hắn vào đến giờ đã một tiếng, nói cách khác, Mạnh Thiệu Hiên lập tức sẽ lên.
Mạnh Thiệu Đình lại không để ý khóe môi câu dẫn, hắn xoay người lại, lại đi tới trước sô pha, ở bên cạnh Tĩnh Trì ngồi xuống...
Dưới thân đang ồ ồ chảy như là máu tươi, Tính Tri chỉ cảm giác thân thể đau rụng rời, mỗi khi cô gần mất đi thần trí, đau đớn kia lại giống như một sợi tơ,nhẹ nhàng lôi kéo cô, đem cô kéo lại hồi không sạch sẽ ...như xuống địa ngục...
Tay hắn trên gương mặt cô vỗ về chơi đùa, cô cảm thấy buồn nôn, nếu như không phải trong cổ họng ngăn một đoàn, cô nhất định sẽ nhổ ra...
"Cô ngốc vẫn là ngốc, làm cho mình thụ lớn như vậy đắc tội, cũng không chịu phục tùng tôi?" Hắn khẽ cười, ngón tay lại dị thường ôn nhu cởi dây trói ở tay cô ra, thấy vết máu ở cổ tay, Mạnh Thiệu Đình mi tâm nhíu chặt, đem tay cô nắm ở trong lòng bàn tay, ôn nhu nhẹ khuyên: "Chịu khổ không phải là bản thân? Tĩnh Tri...cô đấu không lại tôi, ngoan ngoãn, tự tôi sẽ đối tốt với cô..."
Hắn vừa dứt lời, cô liền vung một cái tát lên mặt của hắn, mặc dù khí lực của cô không lớn, nhưng vết nứt móng tay lại ở trên mặt hắn để lại vài đường xước chảy máu...
"Phó Tĩnh Tri, cô đừng thấy tôi cho mặt mà không biết xấu hổ, lại nhiều lần động thủ với tôi, không phải ỷ vào tôi thích cô..."
Hắn bỗng đứng lên, ngữ điệu có chút kiềm chế tức giận, nói được phân nửa, lại cứng rắn ngừng, Mạnh Thiệu Đình hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, hắn lại nói bậy bạ gì đó!
Tĩnh Tri giống như bị xúc động, con ngươi thê lương lạnh lẽo một mảnh, liền như sương như gió bao phủ hắn, trong miệng cô còn lung tung dải khăn sa, trong cổ họng lại phát ra thanh âm khò khè, Mạnh Thiệu Đình kinh hãi, lại thấy thân thể cô run rẩy lợi hại, hắn hoảng sợ, khom lưng muốn ôm cô, lại chạm đến da thịt cô lạnh lẽo dọa người...
"Tĩnh Tri...."
"Bà xã, anh tới rồi, em nghỉ ngơi tốt không, hôn lễ của chúng ta bắt đầu rồi!"
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra,kèm theo thanh âm cực kì hứng thú của Mạnh Thiệu Hiên, trong phòng hai người đều là sửng sốt, sắc mặt Tĩnh Tri như tro nguội lạnh chợt xanh chợt trắng,mà Mạnh Thiệu Đình lại chậm rãi đứng lên, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên một thân lễ phục chú rể, dáng người thon dài, khí vũ hiên ngang, hăng hái, mi như sơn xa, môi không trang điểm mà vẫn hồng, một đôi mắt dịu dàng ẩn tình, mắt bạn chân mày mang ba phần sắc mặt vui mừng, mặt ôn ngọc, con ngươi màu hổ phách tràn ngập nhu tình, quả nhiên là tuấn mĩ không gì sánh nổi!
Hắn bên môi còn mang theo buồn cười tiếu ý, trường mi còn hăng hái xòe ra, nhưng hắn lúc này lại ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, nụ cười một chút cứng, tựa như choáng váng, không dám tin tưởng nhìn tất cả trong phòng.
Nước mắt Tĩnh Tri cuối cùng cuồn cuộn mà rơi, trong cổ họng mơ hồ phát ra khàn khàn nức nở, cả người ngửa mặt nằm trên ghế sô pha, tóc dài tán loạn, trên áo cưới có một chút máu tươi, vai và trước ngực đều là vết hôn đỏ ửng...
Mạnh Thiệu Hiên tim như bị dao cắt, cơ hồ đứng không vững, nắm tay run rẩy nắm chặt, môi đã một chút co rúm, mắt như là tiêm vào ớt nóng hổi, hỏa thiêu đau như nhau, tuyến lệ trướng khó nhịn, từng bước một đi về phía trước...
"Bà xã, đừng sợ, anh tới, không có việc gì..." Thanh âm của hắn đều ở đây run run, con ngươi chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tĩnh Tri, hắn đi hai bước, dưới chân lại bị kìm hãm, nước mắt lại đột nhiên tuôn ra, hắn lảo đảo mấy bước, thanh âm giống như bị xé rách, mang theo uất ức cùng đau đớn: "Bà xã..."
"Tam Đệ, hôn lễ hôm nay, chỉ sợ là không thể tiếp tục."
Trong con ngươi Mạnh Thiệu Đình mang theo ý cười, ở trước mặt Thiệu Hiên lạnh lùng nói.
"Con mẹ nó anh cút cho tôi..." Mạnh Thiệu Hiên đầu như muốn nứt ra, hắn giơ quyền hướng về phía Thiệu Đình đánh, Mạnh Thiệu Đình lại dễ dàng tránh thoát, hắn xích cười, nghe ngoài cửa đã thấy ầm ĩ tiếng bước chân, lại càng phát ra tiếu ý nói: "Tam đệ, em vì người phụ nữ này khiến cha tức giận lâm trọng bệnh nhập viện, quả nhiên ngay cả tình phụ tử cũng không muốn..."
Mạnh THiệu Đình thấy hắn tức giận toàn thân phát run, tiếu ý càng sâu, lại liếc nhìn thủ hạ An Thành đã dẫn người tiến vào, hắn hơi vung tay lên, nặng nề phân phó: "Tam thiếu gia hôm nay người không được khỏe, sợ là hôn lễ cần phải để sau, mang Tam thiếu về nghỉ ngơi."
"Là, Nhị thiếu..."An Thành con ngươi đảo quanh gian phòng, tâm trạng đã rõ ràng hơn phân nửa, cũng không dám nhiều lời, ý bảo thủ hạ mấy người qua giữ Thiệu Hiên.
"Mạnh Thiệu Đình, anh còn có phải là người hay không? Anh tại sao có thể như vậy đối với Tĩnh Tri? Cô ấy rốt cuộc sai cái gì,mà anh không chịu buông tha cho cô ấy?"
Mạnh Thiệu Hiên liều mạng giãy giụa, lại chống không lại năm sáu người đứng đó, hắn bị kéo ra ngoài cửa, Mạnh Thiệu Đình không nhanh không chậm hút một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, nghiêng đầu đi: "ĐemTam thiếu ra ngoài."
"Mạnh Thiệu Đình, anh dựa vào cái gì mà khi dễ Tĩnh Tri? Anh dựa vào cái gì mà không buông tha cho cô ấy? Năm năm trước anh làm hại cô ấy tan cửa nát nhà, năm năm sau ngươi còn đối với cô ấy không bằng cầm thú, Mạnh Thiệu Đình, lòng của anh rốt cuộc được làm bằng cái gì? Không, anh rốt cuộc có lương tâm hay không? Chúng tôi phải kết hôn..."
"Anh vẫn chưa hại cô ấy tan cửa nát nhà, Thiệu Hiên, em ở nói gì sai."
Mạnh Thiệu ĐÌnh không tự kìm hãm được xoay người lại, hắn cũng không phải là lần đầu tiên nghe được lời này, tâm trạng không khỏi lại nghi ngờ.
"CHuyện cho tới bây giờ, anh còn ngụy biện." Mạnh Thiệu Hiên thở gấp cười, hắn tránh không thoát, mắt thấy cô ngay trước mặt mà không thể đem cô ôm vào ngực an ủi, trong lòng đau đớn khó diễn tả bằng lời...
"Năm năm trước Tĩnh Tri mang thai, anh lại cố ý muốn ly hôn, cha cô ấy biết được chân tướng đi Mạnh gia tìm anh để nói cho anh biết sự tình, thế nhưng bị một đôi cha mẹ tốt của anh hung hăng nhục nhã một phen, trên đường trở về liền chết vì tức giận quá, cái này chẳng lẽ không liên quan gì đến anh? Tri Tri mở mắt trừng trừng nhìn cha mình tắt thở, chịu không nổi đả kích mà đẻ non, lại một mạng, chẳng lẽ còn không liên quan gì đến anh?"