Tĩnh Tri trở lại liền cảm thấy cả người mệt mỏi, cũng lười ăn cơm, nhưng Bình Bình cũng khuyên húp chút cháo rồi hãy ngủ. Thân thể cô nặng nề, mỗi buổi trưa đều phải ngủ một giấc. Bình Bình thấy cô mệt mỏi như vậy, cũng không nhẫn tâm ép cô ăn nữa, liền giúp cô vào phòng ngủ nằm xuống, chờ cô ngủ an ổn, Bình Bình mới xuống lầu bận rộn.
Rèm cửa sổ thật giống như không có kéo chặt, lộ một khe hở, ánh sáng mặt trời liền vụng trộm chiếu vào. Tĩnh Tri nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy ngủ cực kỳ không an ổn, trong lúc ngủ cô thay đổi tư thế mấy lần, vẫn cảm thấy trên người khó chịu. Mà trong lúc ngủ mơ, giống như nghe được giọng nói của rất nhiều người, ầm ĩ khiến cô nhíu mi ngay cả khi ở trong giấc mông, kéo chăn lung tung, nhưng lại nghe được một tiếng nổ ầm, rõ ràng như ở ngay bên tai. Tĩnh Tri bị giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, thoáng cái liền mở mắt ra...
Lại thấy cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, bóng lưng gầy yếu của Bình Bình đập vào mi mắt, Tĩnh Tri ngủ không ngon, lại thêm thân thể không thoải mái, có chút phiền, khẩu khí cũng không tăng thêm mấy phần: "Bình Bình, em đang ầm ĩ cái gì? Có biết chị đang ngủ không..."
"Chị, chị nằm đi, đừng ngồi dậy. Được rồi... Ái chà, sao cô lại đẩy tôi! Tiểu thư đang ngủ, nói cô chờ ở dưới lầu, cô không nên đi lên... Aizz... Sao cô lại như vậy hả..."
Bình Bình bỗng nhiên lảo đảo ngã sang bên, Tĩnh Tri cả kinh, lại thấy một cô gái vô cùng trẻ tuổi, có một chút kiêu ngạo đi vào.
"Cô đừng đi vào, tiểu thư của chúng tôi đang mang thai, không thể quấy nhiễu..."
Bình Bình vừa mới đứng vững, lại qua đây ngăn cô gái kia, nhưng không ngờ cô gái kia dựng mày liễu lên, giòn giã nói: "Tôi chính là đến xem, cô gấp cái gì, tôi cũng sẽ không ăn thịt người!"
Tĩnh Tri chậm rãi ngồi dậy, nhìn cô gái kia càng chạy càng gần. Cô hơi hé mắt quan sát cô ta, lại thấy làn da trắng nõn chói mắt của cô ta, tóc lại đen nhánh sáng sủa. Lớn lên không tính là đẹp, nhưng thật sự có chút thanh tú. Nhìn mấy lần nữa, lại phát hiện mặt mày cô gái này giống mình một hai phần, đáy lòng Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, có chút ngây người.
"Cô chính là Phó Tĩnh Tri? Cô cũng là phụ nữ của Thiệu Đình?" Cô gái kia vén rèm đi tới bên cạnh giường của cô, nhìn chằm chằm cô, ngữ khí có chút kiêu căng, lại mang theo ủy khuất nói không nên lời...
"Đúng, cô là ai? Chạy tới chỗ của tôi làm gì." Tĩnh Tri gọi Bình Bình qua đây, chỉ là nhìn nhàn nhạt
Liếc nhìn cô gái kia một cái, liền tự mình cố gắng bắt đầu mặc quần áo rời giường.
Cô gái kia thấy bộ dáng lạnh nhạt của Tĩnh Tri, trong lòng càng tức hơn, cô ta dứt khoát đi tới, đến bên cạnh Tĩnh Tri, nhìn cô rửa mặt chải đầu trang điểm.
Ngủ trưa không được ngon giấc, tinh thần Tĩnh Tri có chút chưa đủ, sắc mặt thoạt nhìn cũng có chút tệ. Bình Bình đứng ở sau lưng chải tóc cho cô, mà trên bàn trang điểm bày mấy hộp trang sức, có mở ra, cũng có cái đang đóng. Cô gái ghé mắt nhìn, vẻ mặt không khỏi giật mình, có chút không dám tin liền nhìn sang, đáy mắt có một chút ghen ghét. Cô ta thu hồi ánh mắt, chuyển dời đến khuôn mặt Tĩnh Tri trong gương, khóe miệng hơi hạ xuống: "Dáng dấp cũng chả có gì đặc biệt."
Bình Bình tức giận trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, đang muốn há mồm phản bác, Tĩnh Tri lôi kéo ống tay áo của Bình Bình, ý bảo cô bé đừng lên tiếng. Cô cười cười, có chút biếng nhác nói: "Đúng vậy, phụ nữ mang thai đứa nhỏ, cũng không có gì để nhìn, không giống như cô, tuổi còn trẻ như một nụ hoa vậy."
Cô gái kia nghe cô nói như vậy, không khỏi cười một tiếng. Trong gương, da thịt mình tươi ngon mọng nước, thần thái sáng láng, xác thực nhìn đẹp hơn cô ta nhiều.
"Cô ngược lại tự hiểu rõ mình." Cô ta đưa tay vỗ vỗ mặt mình, lại nhìn về phía Tĩnh Tri trong gương, "Cô và nhị thiếu đã bao lâu rồi? Sao tôi không biết nhị thiếu còn có một tình nhân như cô?"
"Tôi không phải tình nhân của anh ta." Tĩnh Tri vuốt ve cặp nhẫn trân châu trong hộp trang sức, cô nghe câu hỏi của cô gái xa lạ, động tác tay liền dừng lại một chút.
"Không phải tình nhân? Không phải cô còn đang nằm mơ muốn gả cho nhị thiếu làm vợ chứ !" Cô gái kia đột nhiên cười lạnh một tiếng, có chút cấp bách đi qua lại đi hai vòng quan sát gian phòng của cô: "Sao cô lại ở một nơi tệ như vậy."
"Cô tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tâm Tĩnh Tri càng phiền muộn, lúc này cô cũng có chút hiểu. Rõ ràng không biết cô gái này nghe được từ đâu sự tồn tại của cô, tìm tới cửa náo loạn, cô ta thật là khờ, cô cũng không muốn gì, Mạnh Thiệu Đình đã kết hôn, cô ta cũng chính là tình nhân của anh ta, chẳng qua chỉ là một thân phận, cô ta có tư cách gì đến chất vấn cô?
"Không có chuyện gì, chỉ nghe người ta nói tôi lớn lên giống cô mới được nhị thiếu nhìn trúng, cho nên mới tới xem một chút."
Bộ dáng cô gái kia rõ ràng không phục lắm. Cô ta nghiêng mắt nhìn nhìn Tĩnh Tri, có chút mập mạp ngốc nghếch, sắc mặt cũng u ám, hơi sưng phù, cô có điểm nào giống cô ta chứ?
"Coi trọng đến thế sao." Tĩnh Tri không muốn tranh chấp với cô, cũng không muốn nói gì nhiều, cô đóng hộp trang sức, xoay người lại, bình tĩnh hỏi một câu.
"Coi trọng, tôi cảm thấy, dáng dấp tôi đẹp hơn cô nhiều." Cô gái kia cao ngạo ngửa đầu, trên mặt còn hơi hiện ra vẻ trẻ con. Cô ta nhìn Tĩnh Tri, như là đứa nhỏ ngốc nghếch khoe khoang khoác lác nói muốn chinh phục vũ trụ, lớn tiếng ra lệnh: "Tôi khuyên cô vẫn là không nên quấn lấy nhị thiếu, cô nhìn một chút, cô cũng đã mang thai, nhị thiếu vẫn hờ hững với cô, người ta không thích cô, cô tội gì cứ cố chấp ở lại bên cạnh anh ấy chứ?"
Bình Bình nghe xong lời này, tức giận đến toàn thân run rẩy, một tay cô xắn tay áo tiến lên, Tĩnh Tri nháy mắt với cô, trên mặt mang theo vẻ buồn cười nhìn cô gái thao thao bất tuyệt trước mặt: "Tôi cũng rất muốn rời đi."
"Cô nói cái gì? Cô nghĩ rằng tôi là người ngu sao? Sẽ tin tưởng những lời này của cô? Cô sẽ nỡ rời khỏi nhị thiếu - người đàn ông tốt như vậy ư?"
"Là mật đường với cô, nhưng là thạch tín với tôi."
Tĩnh Tri giương khóe môi lên, bên môi cô nổi lên ý cười nhợt nhạt, một đôi mắt giống như là thủy tinh đen trong suốt nhất, xuyên thấu vào lòng của người khác.
Trên mặt cô gái kia có mấy phần hoài nghi: "Nói như vậy, cô không thích nhị thiếu? Nhưng cô đã có con của anh ấy..."
"Chuyện của tôi, hình như không có quan hệ gì với cô, cô chạy tới chỗ của tôi náo loạn lâu như vậy, cũng đủ rồi chứ. Cô đi đi, lúc này tôi muốn đi xuống tản bộ, xin lỗi không tiếp được."
Tĩnh Tri nói xong, liền gọi Bình Bình qua đỡ cô đứng lên, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.
"Không cho phép cô đi!" Đột nhiên cô gái kia đuổi qua đây, một phen kéo lại cánh tay của Tĩnh Tri. Tĩnh Tri không đề phòng, dưới chân không ổn định, bị cô kéo lảo đảo, may mà Bình Bình nắm chặt cô mới không có té ngã. Náo loạn như vậy, Tĩnh Tri không khỏi có chút tức giận.
Cô hất tay cô gái kia ra, đáy mắt rõ ràng mang theo chán ghét. Phụ nữ không có giáo dưỡng lại ngu xuẩn như vậy, may mà được Mạnh Thiệu Đình thối ai đến cũng không cự tuyệt, đều giữ ở bên người!
"Mời cô lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi liền để cho người ta báo cảnh sát, báo cô quấy rầy nhà dân!"
Tĩnh Tri trầm giọng mở miệng, ngón tay chỉ cửa, vừa tức giận nói: "Đi ra ngoài."
Cô không phải một người thích tức giận với người khác, nhưng một khi nổi giận cũng có vài phần khí thế nghiêm nghị. Bình Bình cũng có chút sợ, kinh ngạc nhìn cô không dám nói ra tiếng, mà cô gái kia cũng có chút giật mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói ra lời.