Giọng nói của anh rất gợi cảm, ở âm cuối còn thở hổn hển nóng bỏng, khiến Tĩnh Tri nghe rõ ràng được tiếng nhiệt tình va chạm và âm thanh nỉ non.
Cô yên lặng đứng lên, tắt ti vi. Cô cố gắng tự rót đầy tràn ly nước lạnh lớn, trên cơ bản người nước ngoài đều uống nước lạnh tinh khiết.
Cô uống một ly nước lớn này vào trong bụng, bụng dưới của cô có chút đau, dần dần lục phủ ngũ tạng đều giống như vặn lại với nhau.
Anh nói anh yêu em với người phụ nữ khác.
Giấc mộng của cô vỡ nát. Cô không nên tới ở đây, cô hoàn toàn không nên sinh hạ con của anh, đau khổ chờ anh.
Chuyện chó má bị bỏ thuốc, đều con mẹ nó cút sang một bên đi, mày muốn giống như Tống Hạo yêu Hứa Hoan Nhan(1), dù trúng thuốc cũng không chạm vào phụ nữ khác, đó mới gọi là yêu sao!
Cô đã sớm nói, Tống Như Mi cũng đã nói, người nhà họ Mạnh không phải thứ tốt. Cô trêu chọc một người, không biết rút ra bài học kinh nghiệm, còn đi trêu chọc một người khác. Cô đúng là điên, đáng đời, cô hoàn toàn xứng đáng!
Cả ngày nay Tĩnh Tri không có ăn chút gì, đến tối, cô đã cảm thấy dạ dày đau không chịu nổi. Miễn cưỡng gọi điện cho phục vụ, nhờ khách sạn mua thuốc dạ dày giúp cô. Chưa đến nửa giờ, liền có phục vụ đưa thuốc và một ly sữa nóng tới.
Tĩnh Tri uống thuốc, cũng uống sạch sữa mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nửa đêm cô đút sữa cho bánh bao nhỏ một lần, ngủ đến trưa mới rời giường. Sau khi thu dọn xong, bánh bao nhỏ cũng tỉnh, nằm ở trên giường phồng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lên, vui vẻ nhìn cô.
"Bé ngốc." Cô nhéo nhéo khuôn mặt nó, lại chua xót một trận. Cha con còn không biết con đã sinh ra đâu, nếu như anh ta biết sự tồn tại của con thì như thế nào chứ?
Bảo bối, sau này liền đi với mẹ đi, chúng ta không cần cha, không cần ai hết. Cách xa người cả nhà bọn họ, có được không?
Phi Đồng chớp mắt một cái, tiếp tục cười ngây ngô. Tĩnh Tri lắc lắc đầu, ôm con trai đi ra cửa: "Con thật là ngốc nha, chẳng lẽ là giống cha của con, tương lai cũng là một người không học vấn không nghề nghiệp sao?"
Vi sa của cô còn chưa hết thời gian, cô còn chưa xài hết năm vạn đô la đã đổi, cô còn chưa có tìm được chồng của mình, con trai của cô cũng chưa nhìn thấy cha, nhưng cô đã lên máy bay, sau mười mấy tiếng đồng hồ, cô sẽ đáp xuống đất Trung Quốc.
Sẽ không đi thành phố A, có thể cách bọn họ càng xa càng tốt. Trên tay cô còn có tiền, từ từ tìm việc làm, thực sự không được nữa thì cứ tiếp tục nghề ban đầu của cô đi. Tài chính cũng gần đủ, mở cửa hàng bán đàn, cô và bánh bao nhỏ ở cùng một chỗ, sẽ rất vui vẻ?
Cô ngồi ở trên máy bay nhìn thấy mây cuốn mây tan, tâm lại dần dần bình tĩnh lại.
Người sống cả đời, chuyện sẽ không hoàn toàn được như ý, cô có thể tha thứ cho Mạnh Thiệu Đình, vậy cũng có thể tha thứ cho Mạnh Thiệu Hiên.
Tuổi càng lớn, cái nhìn đối với yêu hận càng lúc càng mờ nhạt . Cô không nên dựa vào đàn ông nữa, cô chỉ sống nương tựa với bảo bối là được rồi.
"Thiệu Đình, em có thể không uống những thuốc này không?"
Mạn Quân khoác áo ngồi ở trên giường, trong tay cô nắm chặt hộp thuốc nho nhỏ kia, khẩn thiết mở miệng với Mạnh Thiệu Đình đứng trước gương.
"Thẩm Mạn Quân, là cô tự mình lựa chọn con đường này, cô dựa vào cái gì mà nói điều kiện với tôi?"
"Cô ta đã đi rồi, đã đi tìm lão tam. Thiệu Đình, chúng ta là vợ chồng, sớm muộn gì chúng ta cũng phải có con, cha mẹ cũng đang chờ ôm cháu trai..."
"Tôi không muốn nghe những thứ này, tôi chỉ nhớ rõ khi đó cô sống chết khóc nháo, đến trước mặt cha mẹ tôi giả bộ đáng thương không muốn tôi chuyển ra ngoài. Cô nói với tôi thà rằng uống thuốc tránh thai không muốn có đứa nhỏ cũng muốn tôi và cô ngủ trên một cái giường. Mạn Quân, lúc đó cô đáp ứng rất êm tai, hiện tại muốn đổi ý sao?"
Anh xoay người lại, thờ ơ thắt cà vạt, một đôi mắt hẹp dài nhiễm lên ý cười nhạo lãnh đạm.
Không phải cô muốn ngủ với tôi, không muốn phòng không gối chiếc sao? Tôi thành toàn chô cô, không ngờ cô còn không biết thỏa mãn? Còn muốn đòi lấy nhiều hơn? Cô cho là cô ấy đi rồi, cô liền đại công cáo thành sao? Thẩm Mạn Quân, cô sai rồi!
"Khẩu vị của cô càng lúc càng lớn, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, cho dù cô ấy đi rồi, cũng không tới phiên cô tới sinh con cho tôi. Tôi không cần, vĩnh viễn cũng không cần."
"Thiệu Đình... Anh còn đang nhớ cô ta sao, cô ta đã ở chung một chỗ với Thiệu Hiên! Cô ta hoàn toàn không để ý đến anh, mà em yêu anh, em yêu anh!"
"Nhưng tôi không yêu cô."
Mạnh Thiệu Đình lạnh nhạt nhìn cô, nước mắt cô đã không thể kích thích anh nữa. Anh biết cô vô tội, giống như Phó Tĩnh Tri yêu anh năm đó. Cô không có sai, nhưng không có cách nào, trong lòng anh không có vị trí của cô, mắt liền không nhìn thấy cô.
Mạn Quân lập tức cúi đầu xuống, cô cường ngạnh nuốt nước mắt, lại ngơ ngác nhìn anh, muốn nói lại thôi, đáy mắt tràn ngập một mảnh hơi nước.
"Như vậy, anh yêu cô ta, anh yêu Phó Tĩnh Tri sao?"
Mạn Quân níu chặt vạt áo trước ngực, lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt cũng đã lăn xuống. Cô mở to hai mắt nhìn anh, lại nhìn thấy anh cúi đầu, động tác trên tay ngừng lại, cứ đứng an tĩnh không nhúc nhích như vậy.
Buổi sáng mùa đông mang theo lạnh lẽo khô ráo, có một chút ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, rơi vào trên gò má của anh. Mạn Quân xuyên qua nước mắt nhìn thấy trên mặt anh hiện lên một tầng cô đơn, lòng của cô lập tức rút chặt. Cô không nên hỏi, cô biết rất rõ ràng, đã sớm biết.
"Mạn Quân, cô cần gì phải hỏi những thứ không có chút quan hệ với cô."
"Tại sao không có quan hệ? Thiệu Đình, em là vợ của anh, dù cho anh không muốn gặp em, thế nhưng em vẫn là vợ của anh. Cô ta đã đi rồi, trong lòng cô ta không có anh, vì sao anh không bỏ xuống được chứ? Cô ta không nhìn thấy tất cả chuyện anh làm, anh yêu cô ta như vậy..."
"Cô câm miệng!"
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên giận dữ, anh cầm bình nước hoa trên bàn lên, ném lên người Mạn Quân. Mạn Quân muốn trốn, lại không thể nhúc nhích, bình nước hoa nện ở trên trán của cô, rồi rơi xuống đất vỡ tan. Mùi thơm ngào ngạt dần
dần tràn đầy cả phòng ngủ, hương vị kia khiến anh càng bực bội, lại không thể nói một câu nên lời.