Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 230: Lấy lòng



Editor: May

Sau khi trong lòng Mạnh Thiệu Đình có nhận thức này, không khỏi có chút chua xót.

Anh thu hồi ánh mắt có chút lưu luyến, bắt mình từ từ bình tĩnh trở lại. Mặc kệ thế nào, cô chưa từng có yêu cầu xa vời về sự hiện hữu của anh, cũng chưa từng có khát vọng sự tồn tại của anh. Lạnh lùng và xa cách của cô, khiến anh chỉ có thể dùng bộ dáng không sao cả của mình để ngụy trang.

Hoàn cảnh phòng ăn rất tốt, âm nhạc cũng rất êm tai, chỉ là mùi vị đồ ăn bình thường. Bốn người ngồi mặt đối mặt, lại ôm tâm tư khác nhau.

Tĩnh Tri chỉ yên tĩnh ăn, tâm tư trong lòng Tiểu Như đều đặt ở trên người Mạnh Thiệu Đình, gắp thức ăn, rót nước, lấy khăn giấy. Một loạt động tác nước chảy mây trôi nhưng lại không đột ngột, làm cho thủ trưởng Tĩnh Tri nhìn mà không khỏi bất mãn trừng mắt với Tĩnh Tri.

Nhìn thư ký người ta đi, rồi nhìn lại người bản thân mang tới, lúc trước nhìn Tĩnh Tĩnh này cũng rất thông minh nhanh nhẹn, sao vừa đến chính sự thì lại thành một khối đầu gỗ?

Tĩnh Tri chỉ vùi đầu dùng bữa, làm như không thấy ánh mắt như đao của cấp trên của mình. Dù sao cô cũng không phải thư ký chuyên nghiệp, làm không tốt cũng không nên trách móc cô quá nặng nề.

"Thoạt nhìn khẩu vị của Tĩnh Tĩnh tiểu thư rất tốt."

Mạnh Thiệu Đình thấy cô chỉ lo ăn, nhịn không được lại mở miệng nói nghẹn cô.

Chiếc đũa của Tĩnh Tri hơi dừng một chút, gắp một đũa cần tây đặt ở trong dĩa nhỏ của mình, nâng mặt lên, khẽ cười nói: "Ừ, ở đây nấu không tệ."

"Tôi gọi cho Phó tiểu thư một vài món ăn nữa nhé. Tôi thấy bộ dáng Phó tiểu thư... giống như ăn chưa đủ no, đúng không?"

Tiểu Như bỗng nhiên nhẹ nhàng ôn nhu mở miệng, rất săn sóc gọi phục vụ: "Cho vị tiểu thư này một phần cơm tẻ loại một đi."

Sắc mặt Tĩnh Tri trắng bệch, cô cũng không phải heo!

Mới vừa giả ngu, đã ăn sạch một chén cơm của mình, hiện tại lại cho cô một phần...

Dù sao phụ nữ vẫn không muốn người khác cho rằng lượng cơm của mình rất lớn .

Thấy sắc mặt cô không tốt, Tiểu Như càng đắc ý: "Khẩu vị Phó tiểu thư thật tốt, tôi rất hâm mộ cô. Không giống như tôi vậy, dạ dày không tốt, cơm tẻ cứng một chút cũng không thể ăn, hơi ăn nhiều một chút liền khó chịu. Ái chà, nếu tôi ăn nhiều được giống như Phó tiểu thư thì tốt rồi, mẹ tôi nhất định rất vui vẻ!"

Tĩnh Tri nghe được ý tứ nói gần nói xa trong lời nói của cô ta, không nhịn được liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái. Thấy anh chỉ tự mình uống nước, bộ dáng vân đạm phong khinh, Tĩnh Tri không khỏi có chút tức giận. Cô trực tiếp gắp một miếng thịt kho tàu đặt ở trong chén của mình, nhướng mi lên, cười nói: "Ái chà, ăn uống điều độ là chuyện rất thống khổ, mỗi ngày ăn không đủ no sẽ rất khó chịu nha. Tôi thích nhất là thức ăn ngon, nếu vì bảo trì vóc người tốt mà làm hư thân thể, có khi cái được không bù đủ cái mất đâu. Hơn nữa, tôi ăn thế nào cũng không mập, vì thế nên ăn mà không thèm để ý nhiều!"

Tĩnh Tri nói, lại bắt đầu vùi đầu ăn. Tiểu Như há miệng, muốn phản bác mấy câu, lại thấy vóc người Phó Tĩnh Tri thật sự không tồi, thoạt nhìn còn gầy hơn cô ta một chút. Cô ta chỉ đành chu mỏ, một bộ dáng không tình nguyện xoay mặt không nhìn cô nữa.

Mạnh Thiệu Đình chậm rãi buông cái chén, ưu nhã cầm lấy khăn ăn lau sạch sẽ khóe miệng, rồi giương mắt nhìn Phó Tĩnh Tri trước mặt. Đáy mắt anh có một ý cười nhàn nhạt, rất săn sóc mở miệng: "Tĩnh Tĩnh, nếu cô ăn chưa no, có thể gói mang về."

Tĩnh Tri nắm chặt chiếc đũa trong tay đến khớp xương trắng bệch, cô ngước mắt nặng nề liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, "Tôi - ăn - no - rồi."

"Bây giờ chúng ta đều là bạn bè, Tĩnh Tĩnh không cần quá khách khí!"

Mạnh Thiệu Đình vẫn là bộ dáng rất ân cần, Tĩnh Tri âm thầm cắn răng im lặng, lực đạo để đũa xuống cũng có chút mạnh. Cảm giác được ánh mắt cảnh cáo của thủ trưởng bắn tới, Tĩnh Tri cố nén tức giận lộ ra một nụ cười: "Đa tạ Mạnh tiên sinh quan tâm, tôi thật sự ăn no rồi."

"Vậy thì đi thôi."

Anh nói, nghiêng người đứng lên, hơi thở hơi lướt quá khuôn mặt của Tĩnh Tri, hơi thở còn mang theo mùi rượu đỏ ngào ngạt dể ngửi. Tĩnh Tri bình tĩnh hô hấp, tiện tay rút khăn tay lau tay lung tung một chút, cũng đi ra ngoài theo thủ trưởng.

Bên ngoài phòng ăn.

Tĩnh Tri và Tiểu Như kia đứng chung một chỗ, thủ trưởng và Mạnh Thiệu Đình thân thiết trò chuyện gì đó với nhau, Tĩnh Tri cũng không chú ý nghe. Chỉ tính toán trong lòng, sau này cô tuyệt đối không đến nữa, người đàn ông này thật sự là quá ghê tởm, cô thật sự nghĩ không ra, sao da mặt của một người lại dày tới trình độ như vậy!

"Tôi cảnh cáo cô, Mạnh tổng của chúng tôi đã kết hôn, tốt nhất cô chết tâm đi, đừng đánh chủ ý lên anh ấy!"

Tiểu Như bỗng nhiên tới gần, cúi đầu nói một câu ở bên tai Tĩnh Tri.

Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt gợn nước của cô ta, cô chỉ cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, trong miệng không khỏi tức giận: "Mạnh tổng đã kết hôn sao, nhìn tình hình vừa rồi, tôi còn tưởng rằng cô và Mạnh tổng có quan hệ gì chứ..."

"Cô -- tôi và Mạnh tổng trong sạch -- "

Sắc mặt Tiểu Như tức giận hắng giọng, không ngờ Tĩnh Tri nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, đưa tay lên cắt ngang lời của cô ta, nhẹ nhàng cười nói một câu: "Tôi cũng không nói hai người không trong sạch nha, sao cô lại vội vàng giải thích như thế? Hay là, cô ước gì người ta đều cho rằng hai người không trong sạch?"

Cô nói xong, nhấc chân liền đi. Một câu chưa nói ra của Tiểu Như bị nghẹn ở trong họng, gương mặt đều tím lại. Dư quang khóe mắt Tĩnh Tri nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình hình như nhìn sang phía các cô, cô cũng không để ý, trực tiếp ngồi vào xe.

Chỉ chốc lát sau thủ trưởng qua đây, mắt Tĩnh Tri nhìn thấy mặt mày thủ trưởng hớn hở, không ngờ vừa lên xe liền bắt đầu giáo huấn cô; "Tĩnh Tĩnh, sao cô lại vậy? Tại sao cô có thể bày ra thái độ như thế với Mạnh tổng? Người ta chính là khách hàng lớn của chúng ta, chẳng may Mạnh tổng mất hứng, việc buôn bán của chúng ta có thể ngâm nước nóng, lúc đó mọi người đều không có trái cây ngon để ăn đâu!"

Trong lòng Tĩnh Tri cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Xin lỗi Trần tổng, sau này tôi không dám như vậy nữa."

"Còn có sau này sao? Mấy ngày nữa ký hợp đồng, cô đừng tới, chẳng may đắc tội Mạnh tổng, tôi cũng không thể báo cáo kết quả công tác!"

Tĩnh Tri vừa nghe, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, lo lắng trong đáy lòng đều bị quét sạch. Cô vui vẻ không thôi gật đầu lia lịa: "Vậy thật tốt quá, tôi chính là cảm thấy vốn không thể đảm nhiệm được chức vụ thư ký này đâu."

"Coi như cô có chút ánh mắt." Tổng giám đốc Trần nhìn cô một cái, cuối cùng vì tâm tình rất tốt khi bàn thành việc làm ăn, nên cũng không nói gì thêm. Chỉ yên lặng tính toán ở trong lòng, lần này bàn thành chuyện lớn này, ông sẽ được thăng mấy cấp, tiền lương sẽ tăng thêm bao nhiêu?

Không nghĩ tới tổng giám đốc Mạnh thị này vừa trẻ tuổi lại ôn hòa như thế, sau này công ty leo lên đại thụ Mạnh thị này, vậy thì sẽ không còn gì lo lắng nữa rồi!

Tĩnh Tri ngồi ở trong xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên điện thoại di động trong túi lại vang lên. Cô vội vàng lấy ra, lại nhìn thấy tin nhắn gửi tới từ một dãy số có chút quen thuộc. Suy nghĩ đầu tiên của Tĩnh Tri, đây là Mạnh Thiệu Đình gửi tới. Cô không muốn xem, nhưng lại hiếu kỳ hôm nay người đàn ông này diễn như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Cắn răng một cái, mở tin nhắn ra.

Chỉ có vài chữ.

Em không có tức giận chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.