Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 263: Mạnh mẽ ôm vào lòng (2)



Nhưng cô hát bài này là có ý gì? Cô muốn nghĩ tới ai?

Thiệu Hiên sao? Chuyện cô đi California, anh mơ hồ nghe được một chút từ anh, hình như là Thiệu Hiên ở cùng một chỗ với cô gái khác.

Như vậy bây giờ cô hát bài này, là trong lòng còn oán hận Thiệu Hiên sao?

Anh nghĩ rằng, lắc đầu, lại hít một hơi thuốc lá, có lẽ chỉ là tuỳ tiện hát một bài mình thích mà thôi.

“Cho dù anh có lưu luyến hoa thuỷ tiên kiều diễm trong nước, đừng quên vườn bách hợp trong góc cũng có mùa xuân....”

Tĩnh Tri uống hơi say, lại lâu chưa hát, giờ vừa mở miệng, lại cảm thấy cảm xúc vừa đến nói không nên lời, chuyện qua lại này giống nhau từng cái từng cái hiện lên ở trong lòng, cô chỉ cảm thấy trước mắt dần lờ mờ, tiếng hát cũng mang theo chút nghẹn ngào.

Tương Tư nằm ở trên đầu gối của Hà Dĩ Kiệt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống làm ướt hết quần áo của anh ta, cô đơn trong thung lũng, vườn bách hợp cũng có mùa xuân, mà cô, còn có thể có mùa xuân sao?

Cha kết thúc mạng sống của mình bằng một viên đạn, mẹ nhảy lầu tự tử, cô từng sống chỗ ngồi xổm ba tháng, chịu khổ dằn vặt trong mộng luôn nhắc nhở tất cả quá khứ của cô, cô mất đi mối tình đầu với thanh mai trúc mã, không thể trách Hà Dĩ Kiệt phụ mình, vẻ mặt của anh luôn sủng ái cô, người có tiền lại hào hoa phong nhã, ai có thể biết được vào thời điểm không có người anh ta làm ra loại chuyện cầm thú nào?

Cô nghĩ rằng lúc cô tự ý rời đi làm anh ta chán ghét, cô cũng nghĩ mình sẽ có lối thoát, thế nhưng thỉnh thoảng lại phát sinh tranh chấp sau khi cô tự ý rời khỏi, những thử đoạn của anh ta làm với cô, mỗi khi cô nhớ tới thì không ret mà run.

Chạy trốn, hoặc là yên lặng rời khỏi, đều là ảo tưởng xa vời, đến nỗi Tương Tư phải cam chịu, cứ như vậy hồ đồ tiếp nữa, cô lấy lòng anh ta, ít nhất cũng có thể làm cho chính mình được thương hại, ít nhất ở trên giường anh ta cũng có thể nhẹ tay với cô một chút.

Hà Dĩ Kiệt cảm nhận được đầu gối ẩm ướt, đưa tay sờ, liền đụng đến nước mắt của Tương Tư, lửa giận ở đáy lòng nhịn không được phát ra thêm vài phần.

Xưa nay, anh coi trọng nhất là mặt mũi của mình, người đàn bà nào ở trước mặt anh cũng phải đổi thành phương thức lấy lòng và nịnh hót, vậy mà Văn Tương Tư, ba lần bảy lượt làm cho anh không thể chịu đựng nổi, xem ra, đúng là anh quá nuông chiều cô!

Nghĩ tới đây, anh cúi đầu nở nụ cười gần như là không thể nghe thấy, mắt lạnh liếc người con gái ở trong ngực, trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để trừng phạt cô.

Tương Tư nghe được anh cười lạnh, chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng, cô cuống quít lau nước mắt, chịu đựng sự oán giận từ đáy lòng và một chút chống cự, dính trên người Hà Dĩ Kiệt, nhẹ nhàng hôn gò má của anh, nhanh trí lấy lòng: “Dĩ Kiệt, anh đừng giận, tôi chỉ cảm động bởi nghe ca khúc....”

Hà Dĩ Kiệt cong môi lên, đưa tay nhẹ nhàng bóp cằm của cô và quan sát nét mặt của cô, thấy cô khoa trương lấy lòng như vậy, đáy lòng anh càng ghét, một tay buông cô ra, lười biếng nói: “Trước mặt người ngoài đừng không cho tôi mặt mũi, về nhà, sẽ tính sổ với cô.”

Tương Tư vừa nghe, mở to hai mắt sợ hãi nhìn, cô trố mắt nhìn anh, mà anh cũng đã bắt đầu tự uống rượu không để ý đến cô nữa, Tương Tư chỉ cảm thấy toàn thân đều rét run, cô lặng lẽ ngồi một bên, mở to mắt nhìn truyền hình, nói không ra lời.

Tĩnh Tri ca hát xong, ghế bao ở phía trong im lặng một chút, cô đặt micro đứng lên, cửa ghế lô liền mở, lúc Mạnh Thiệu Đình đi tới, ánh mắt còn dán trên mặt Tĩnh Tri

Tĩnh Tri không có nhìn anh ta, tự rót cho mình một ly rượu, rượu có chút mãnh liệt, cô cau mày rồi lại uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Thẩm Bắc Thành ngồi ở kế bên Thanh Thu, đưa tay lên kéo cô đi, đứng lên trêu ghẹo Mạnh Thiếu Đình: “Tĩnh Tri người ta đều là miệng vàng lời ngọc, cuối cùng anh nên hát một chút thôi.”

Mạnh Thiếu Đình ngồi đơn độc trên ghế sô pha cũng cách Tĩnh Tri không xa, cũng uống một ngụm rượu, cười nhẹ nói: “Nhiều năm không hát, thật là có chút sợ hãi.”

Mắt Tĩnh Tri cũng không nâng, mà tầm mắt của anh lại vì say mà phát ra nồng đậm, biến thành ngọn lửa cháy bỏng.

Thẩm Bắc Thành nghe lời này liền cười nhạo một tiếng, lười biếng kéo Thanh Thu mắng: “Hát cũng không phải là cực hình, cậu sợ cái gì?”

Hà Dĩ Kiệt nghe vậy cũng cười, ôn nhu ôm Tương Tư, mở miệng nói: “Hát vì cô gái mình thích thì có gì đáng sợ? Tôi mới không cho Tương Tư nhà tôi hát một khúc?”

Tương Tư nghe miệng anh nói ra hai chữ “Nhà tôi”, nhịn không được run run, ngoài cười nhưng trong không cười.

Mạnh Thiệu Đình vừa nghe lời này, ngược lại có hai ba phần hưng trí, anh uống một hơi cạn sạch, lại liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, bất giác cười: “Những lời của Dĩ Kiệt làm tôi hứng thú, quả thực, hát tặng cô gái mình thích, không tính là chuyện khó khăn gì.”

Thanh Thu vừa nghe, nhịn không được hé miệng cười, khuỷu tay đụng đụng Tĩnh Tri, nhẹ giọng cười nói: “Nghe một chút, bày tỏ...”

Mặt Tĩnh Tri lại đỏ, cô khụ một tiếng, liếc mắt nhìn Thanh Thu, có chút không vui: “Thanh Thu cô chớ nói nhảm, đâu có gì liên quan tới tôi?”

Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, trực tiếp đi tới chọn một ca khúc, anh cầm micro, trong lòng lại có chút khẩn trương, giai điệu có chút quen thuộc vang lên, Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt cười như không cười của anh, trong lòng cô rùng mình, xoay mặt đi cầm một quả táo làm như không có việc gì.

Lần này anh lại lo lắng đến bình minh

Bây giờ em ở bên cạnh người nào

Ánh sáng xuyên qua ngoài cửa sổ

Chiếu sáng tâm hồn hoảng sợ

Chịu đựng qua đêm tối mất ngủ

Lúc đầu giọng của anh còn có chút gấp gáp, bắt đầu hát mấy câu, anh liền hoàn toàn đi vào trạng thái, đây là một ca khúc cũ của Trương Tin Triết 《 nói dối 》, mặc dù giọng hát của anh trầm thấp hơn Trương Tín Triết mấy phần, nhưng cũng hát thâm tình chân thành....

Mặt của anh bị ánh hào quang chiếu rọi, nữa sáng nữa tối không thấy rõ, đây là lần đầu tiên Tĩnh Tri nghe anh hát, trong lòng như hải triểu chảy cuồn cuộn không ngừng, cô cầm quả táo kia, cũng chưa từng cắn một cái, chỉ là thấp đầu, mà trong lòng lại bắt đầu thiêu rụi, một trận cảm giác say dâng lên, mà phòng bao lại quá nóng, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy giọng hát của anh làm cho lòng cô như bị cái gì xáo trộn....

Anh nói em có thể dựa vào vai anh

Mà em vẫn đứng chỗ xa anh nhất

Anh yêu em giống như trung tâm

Luôn luôn lựa chọn tha thứ

Em có mượn cớ, ngoại trừ nói dối....

Hát đến khúc điệp khúc, Mạnh Thiệu Đình bỗng cầm micro đứng lên, tiếng ca của anh dần dần tới gần, Tĩnh Tri bỗng ngẩng đầu lên, lại hoảng sợ, anh lại đứng trước mặt mình, cách gần như vậy, thậm chí cô có thể nhìn thấy con ngươi dao động rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.