Nếu cô và Mạnh Thiệu Đình thật sự quấn quýt không rõ, dĩ nhiên là làm cho Mạnh Thiệu Đình mất đi sự cưng chiều của hai người già ở nhà họ Mạnh, người được lợi chỉ có Mạnh Thiệu Tiệm!
Hắn lại có âm mưu như vậy! Tĩnh Tri đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, liền cảm thấy trong lòng giống như là bị người chợt hắt một gáo nước đá, khiến cô lạnh đến toàn thân đều đang phát run.
Thế nhưng, Mạnh Thiệu Đình đã đoạn tuyệt lui tới với cô, vì sao Mạnh Chấn Tông lại bỗng nhiên đổi đi chức vị chủ tịch Mạnh thị của anh?
Không lẽ trong lúc đó còn xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Tĩnh Tri đứng lên, đi chân trần đi tới trước cửa sổ. Thời tiết nóng tan đi một ít, cô kéo rèm cửa sổ, lại đẩy nửa cửa sổ ra. Có gió ấm áp thổi vào, thổi lướt qua sợi tóc của cô, mi tâm cô nhíu chặt, trong lòng lại có một giọng nói trầm tĩnh như nước đang nói chuyện với cô.
Phó Tĩnh Tri, hiện tại mày nên đối mặt với một lựa chọn rất quan trọng, mày nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải tỉnh táo suy nghĩ một chút. Mày nên đi đâu? Mày nên chọn con đường như thế nào?
Cô đứng yên ở bên cửa sổ thật lâu, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, qua một lúc, cô vẫn không nắm được chủ ý, dứt khoát đi tới giá sách đơn sơ, thuận tay rút một quyển sách ra. Đây chính là sách của cha cô, lúc trước sau khi cha qua đời, cô rời khỏi Tĩnh Viên liền vội vàng mang theo.
Hốc mắt Tĩnh Tri đau xót, nghĩ đến mùa đông lạnh lẽo kia, tính tình cha luôn luôn cao thượng và nho nhã ôn hòa, nhưng lại không thể bớt lo cho cô... vì một đứa con gái như cô, kiên trì đi cầu xin người ta, cầu xin người ta đừng bỏ rơi con gái
của ông, cầu xin cho con gái và cháu ngoại của ông một con đường sống, nhưng lại phải nghe những lời nhục nhã chưa từng nghe qua.
Những lời đó như là dao nhỏ, dù sau nhiều năm như vậy, khi nhớ lại vẫn khiến cho trái tim của cô chảy máu đầm đìa, co rút đau đớn.
Tĩnh Tri bỗng nhiên cúi đầu xuống, cô dán mặt lên trang trên sách tản ra mùi hương, nhắm mắt ẩm ướt lại.
Nhiều năm trước, dưới cầu nước chảy ở Tĩnh Viên, cô ngồi ở trước đầu gối của cha, nghe cha ôn hòa nói với cô chuyện hôn sự.
"Tĩnh Tri, người chồng cha chọn cho con đã trải qua ngàn chọn vạn chọn, con là đứa con gái cha yêu thương nhất, cha tự nhiên muốn cho con thứ tốt nhất. Vốn là lão đại nhà họ Mạnh sẽ làm thông gia với chúng ta, nhưng hắn không tình nguyện. Hiện tại đổi thành lão nhị nhà họ Mạnh, trong lòng cha rất vui mừng. Giao đấu trên thương trường mấy lần, đứa bé kia rất có thiên phú, hơn nữa tuổi còn trẻ mà lại rất táo bạo. Hai người chúng ta cũng coi như là bạn vong niên, có thể nói mấy câu với nhau, nó cũng chịu nghe lọt mấy lời đề nghị của cha. Nếu con gả cho nó, nhìn ở trên mặt mũi của cha, nó sẽ không thể không đối tốt với con..."
Nhưng ai ngờ, anh sẽ có phản ứng lớn với chuyện bức hôn này như vậy. Bắt đầu từ ngày kết hôn, cuộc sống của cô chưa bao giờ từng có một ngày có được ánh sáng. Đến cuối cùng ly hôn, cha ở trên giường bệnh biết được tin tức này, bộ dáng yên lặng nhìn cô chảy nước mắt, cô chưa bao giờ quên được, nhưng không dám nhớ lại, một khi nhớ tới, đau đớn đã kết vảy kia lại đột nhiên vỡ toang ra, cuồn cuộn chảy ra máu tươi dày đặc.
Mãi cho đến khi ông chết đi, ông đều tự trách trong lòng, là ông hại đứa con gái ông yêu thương nhất.
Mà ông không biết một phần tự trách này, lại là gánh nặng nặng nề nhất trong trái tim con gái?
Tất cả bi kịch của cô đều là do một tay hai người nhà họ Mạnh kia tạo thành, mà bây giờ cô cũng chưa từng làm gì, cô núp xa xa, cô buông xuống thù lớn của cha mẹ, đến Phi Đồng của cô cũng là họ Mạnh, nhưng bọn họ đối với cô như thế nào?
Cho tới bây giờ đều cho rằng cô là gái điếm lẳng lơ, cho tới bây giờ đều coi thường cô, chán ghét cô, bởi vì cho rằng cô là một người phụ nữ hám tiền. Dù Phó Tĩnh Tri cô không cho là mình rất cao thượng, nhưng một chút mũ bẩn không thuộc về cô, vì sao cách nhiều năm sau vẫn vững vàng khấu trừ ở trên đầu cô?
Cô phải trở về, cô phải trở về!
Hô hấp của Tĩnh Tri dần dần dồn dập, cô lập tức đứng lên. Bởi vì uất giận, hai gò má của cô bị nhiễm đỏ ửng, bởi vì suy nghĩ tích góp trong lòng bạo phát mãnh liệt, hai tròng mắt của cô dần dần trở nên sáng bức người, hai tay chống ở trên bàn dần dần nắm chặt, từng ngón tay co rút, dần dần bóp phát ra tiếng, mà máu giống như cũng vọt tới đầu ngón tay, đỏ như hàn mai nở rộ.
Cô né tránh bảy năm, đủ rồi.
Cô nên sống vì mình một lần, cô nên nhìn thẳng tim của mình một lần.
Mọi người đều có một mặt ích kỷ, bao gồm chính cô, nếu thật sự nói bây giờ người một nhà cô, Thiệu Hiên và Phi Đồng đoàn viên, cô quyết định sẽ không để cho chính mình lại khuấy trộn vào trong đầm nước đục kia, nhưng bây giờ...
Tĩnh Tri nghĩ đến lời nói ngày đó của Tống Cảnh, cô ta đã có con của Thiệu Hiên, dù cho cô có thể ủy khuất, nhưng Phi Đồng có thể ủy khuất sao?
Trên đời này người khiến cô thật sự cảm động là anh, nhưng Thiệu Hiên thay đổi cũng là sự thật.
Cõi lòng đã từng thực sự chờ mong với anh, cho dù là trong thời gian giam giữ đen tối kia, cô vẫn ôm một tâm nguyện tốt đẹp, mong mỏi đoàn tụ với anh, cho
dù là đi đến nước Mỹ xa xôi, nhìn thấy anh và người khác ở cùng một chỗ, trong tiềm thức cô vẫn đang đợi anh, muốn cho anh một cơ hội.
Thế nhưng bây giờ chính cô cũng không có cách nào thuyết phục chính mình, không phải cô không tin Thiệu Hiên, cũng không phải cô không tin tình cảm của anh với cô, nhưng cô hoài nghi thời gian vô tình, xóa tan chính mình.
Đúng, từ đầu đến cuối cô đều cho rằng, cô không xứng với anh, bởi vì tâm anh sạch sẽ trong suốt như vậy, nhưng cô thì đã sớm mất đi tất cả hồn nhiên.
Tĩnh Tri tận lực xem nhẹ hốt hoảng rối rắm của mình, cô tự trấn an, cho mình một lý do: Cô chỉ muốn trở về lúc Mạnh Thiệu Đình thất thế, để cho người nhà họ Mạnh nhìn thấy Phó Tĩnh Tri cô không phải là người phụ nữ ham tiền và quyền thế.
Một khi quyết định chủ ý trở về bên cạnh anh, bỗng nhiên cả người cô liền nhẹ nhóm, giống như là tảng đá lớn treo trên đỉnh đầu bỗng có một ngày không cánh mà bay. Ấm ức và phiền muộn, áp lực không hiểu và tâm tình u ám bấy lâu đều trở thành hư không, cô thở ra một hơi, thích ý duỗi thắt lưng một cái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám bồ câu vỗ cánh bay qua nóc nhà cách đó không xa, tiếng chuông đinh đang dễ nghe. Mắt Tĩnh Tri hơi cong, có nụ cười nhợt nhạt chảy xuôi qua bên môi cô, cô nhìn thấy tùng chậu hoa sơn chi ở trên ban công nhà người ta đang tỏa ra mùi hương động lòng người.
Mấy ngày kế tiếp, công việc lại trở nên bận rộn, vấn đề của cô xem như là dễ giải quyết, nhưng chuyện của Phi Đồng khiến cô cảm thấy có chút khó làm. Dù sao cũng là đứa nhỏ của cô và Thiệu Hiên, trái lo phải nghĩ, không biết chờ cô ở phía trước là cái gì, cũng không biết xúc động của mình sẽ kéo dài bao lâu, Tĩnh Tri nghĩ vẫn là nên tạm thời để Phi Đồng và bảo mẫu ở lại nơi này, cô quyết định một mình trở về trước.
Trước khi đi, Tĩnh Tri gọi điện thoại cho Thanh Thu. Nghe được quyết định của cô, Thanh Thu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy vui mừng: "Cô thật sự nghĩ kỹ rồi ư? Thiệu Đình nhất định vui vẻ chết luôn ấy."
Tĩnh Tri nắm lấy dây điện thoại, lông mi dài rũ xuống che khuất ánh sáng nhạt nơi đáy mắt cô, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Thanh Thu, tôi nghĩ tôi nên trở về. Nếu tôi không quay về, trong lòng sẽ cảm thấy không thể yên ổn. Tôi không biết tôi có nguyện ý ở lại bên cạnh anh ta không, nhưng tôi biết hiện tại anh ta bị thương, tôi muốn trở lại, tôi muốn trở lại thăm anh ta."