Uống nước nóng, lại bị anh buộc uống một thìa nước đường để khỏi ho, sau đó cô mới được anh bố trí ngồi ở trên giường lớn, che chăn bông thật kín.
Mấy ngày nay cô bệnh có chút không còn hình dạng, hốc mắt hãm sâu, hai má cũng có chút hóp lại, mà trên trán lại hơi vàng, dưới hốc mắt là một mảnh tái xanh, cũng không biết có phải là ánh sáng quá mờ nên nhìn khí sắc đặc biệt không tốt, hay là cô thật sự bệnh thành như vậy. Mạnh Thiệu Đình ngồi một bên nhìn, tâm lại hơi kéo căng, cổ họng bị nhét chặt.
"Em không sao, anh đừng lo lắng, chỉ là nằm trên giường quá lâu, trên người không có sức lực, cũng không có đi dạo ở bên ngoài, nên sắc mặt không dễ coi." Cô thấy sắc mặt anh không tốt, khóe mắt chân mày đều viết đầy lo lắng, nhịn không được mở miệng nói.
Hơi liếc mắt sang, lại nhìn thấy môi dưới của anh bị cô cắn nát, ngực cô căng thẳng, đưa tay liền vuốt lên. Anh theo bản năng tránh ra, nhưng vẫn bị đầu ngón tay hơi lạnh của cô nhẹ nhàng lướt qua.
"Có hơi sưng, cũng trầy da rồi." Giọng nói của cô có chút run rẩy, sắc mặt lại nóng đỏ lên. Vừa rồi mình thật là điên cuồng, lại làm ra chuyện như vậy...
"Không có việc gì, ngày mai sẽ tốt hơn." Anh cũng có chút không được tự nhiên. Đã trễ thế này, anh và cô vẫn ở trong phòng ngủ, nếu như Thiệu Hiên biết...
Vẫn là không cần tiếp tục ở lại chỗ này, dù sao cô cũng đã muốn đi, nếu như bởi vì đêm nay anh nhất thời có lòng riêng mà làm cho Thiệu Hiên hiểu lầm cô, sau này hai người bọn họ sống cùng một chỗ, sẽ luôn có ngăn cách.
"Em ngủ đi, ngày mai anh còn có việc phải xử lý, không còn sớm." Anh nói uyển chuyển, đứng lên, tránh tay của Tĩnh Tri.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ, lại không biết nên tiếp tục thế nào? Nếu cô muốn đi, thì không nên tiếp tục như vậy với Thiệu Đình, dù sao đây cũng không công bằng với Thiệu Hiên!
Thế nhưng, nghĩ đến sau lần từ biệt này, sẽ không còn có cơ hội gặp lại, cô liền rất không nỡ, chỉ hận một đêm này có thể lâu hơn một chút, tốt nhất không nên kết thúc.
"Sớm nghỉ ngơi đi." Anh liếc mắt nhìn cô thật sâu một cái, tựa hồ sẽ nhìn thấu được lòng của cô. Nước mắt của cô lại sắp không nhịn được, thật giống như sau khi trở lại bên cạnh anh, nước mắt của cô chưa từng ngừng rơi, giống như không thể kiên cường nữa.
"Thiệu Đình..." Cô không khống chế được gọi tên của anh, bước chân của anh dừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục đi ra ngoài.
Cô vĩnh viễn sẽ không biết, giờ phút này anh dùng cố gắng lớn như thế nào mới làm cho chính mình không có xoay người, mới làm cho chính mình không có nuốt lời, mới làm cho chính mình hoàn toàn buông tay cô ra.
Anh không có cách nào dừng lại, cũng không có cách nào đáp lại cô, dao động bất định của cô lại càng giống như tổn thương rất tàn nhẫn, khiến tim của anh phập phồng không ổn định, đột nhiên leo lên đỉnh núi cao, rồi lại đột nhiên rơi xuống đáy côc.
Nếu như cô không có cách nào quyết tâm, anh sẽ không để ý ở sau lưng đẩy cô một phen.
"Còn có chuyện gì sao?" Giọng nói của anh không một gợn sóng, thậm chí cũng không có xoay người.
Cô có một bụng lời muốn nói với anh, nhưng lúc nhìn bóng lưng kiêu ngạo cương quyết của anh, lại cường ngạnh nuốt trở vào. Có lẽ cô thật suy nghĩ nhiều, khổ sở của anh sẽ kéo dài bao lâu chứ? Đợi khi cô rời đi, trong cuộc sống của anh
có thể sẽ có Trần Mạn Quân, Lý Mạn Quân kế tiếp, còn có thể có vô số phụ nữ chen chúc tới. Đến lúc đó, cô là ai, anh là ai?
"Không có việc gì." Cô buồn bã rũ mí mắt xuống, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy khổ sở, không có chỗ phát tiết. Đã từng đau khổ mong mỏi hạnh phúc, lại biến thành việc làm vô bổ, ném không được, giữ cũng không được.
Anh trực tiếp đi ra ngoài, cũng không nói một chữ nào. Tĩnh Tri lập tức che mắt, cô không khóc, cũng không có nước mắt. Cô biết, cô không còn là cô gái nhỏ, làm việc không thể ngây thơ nữa, không thể lại tùy tâm sở dục, không thể lại không chịu trách nhiệm! Lời nói ra, như bát nước hắt ra ngoài, thay đổi liên tục, ngay cả mình mà cũng phải tự khinh bỉ!
Cái giả của sự trưởng thành, lại có thể lớn như thế, không biết là nên vui mừng, hay là nên chua xót trong lòng.
Cửa đóng lại rồi.
Một phòng yên tĩnh đập vào mặt, chỉ cảm thấy đè nén nói không nên lời. Cô lấy gối ôm dựa ở sau lưng ra, nằm xuống. Trên ga giường mềm mại có mùi hương ánh mặt trời, khô ráo và ấm áp, cô nhẹ nhàng dán mặt lên, ở trong lòng nói một câu với anh, Thiệu Đình, em không muốn ...
Nhưng có lẽ, em sẽ vĩnh viễn không thể cho anh biết .
**********
Lúc ăn sáng, quả nhiên không gặp được anh, hơn nữa cũng không biết Bình Bình đã đi nơi nào.
Ngày hôm qua nghe xong Thiệu Hiên an bài, anh cũng đã liên lạc với Kiều Tử Tích, tìm xong nhà trọ ở tạm thời rồi. Bởi vì công ty còn đang ở thành phố A, vì thế bọn họ tạm thời có thể ở lại chỗ này. Chỉ chờ năm nay đưa Nhất Phẩm Tĩnh
Hiên ra thị trường, sẽ đặt chi nhánh công ty ở những thành phố khác. Vì thế có lẽ đợi cô hết bệnh, ba người bọn họ sẽ đi nơi khác, nếu không sẽ ở lại nơi này.
Tĩnh Tri bệnh nên không có khẩu vị, chỉ chú ý xem Phi Đồng ăn cái gì. Trẻ con vô tâm vô phế, nghe nói phải rời khỏi đây liền không muốn. Một lát nói còn chưa đợi được mùa hè đến để đi bơi lội trong hồ bơi, một lát lại nói nó chưa có đi theo bác xem ngựa nhỏ, lúc uống sữa lại nghĩ tới bác nói muốn dẫn nó đi câu cá trong hồ nước, mùa hè leo cây hái quả bắt ve. Còn chưa kịp làm tất cả, liền có chút bất mãn, ngay cả thịt cua thích nhất cũng không thèm đụng vào, chỉ là bĩu môi ngồi ở chỗ đó.
Tĩnh Tri nhìn, nhịn không được thở dài một tiếng, lấy khăn ăn lau miệng cho nó. Thấy vẻ mặt Thiệu Hiên có chút lo lắng, cô liền khoát khoát tay: "Không ăn thì không ăn, thằng bé uống sữa, ăn nửa cái bánh bao rồi, cũng không xê xích gì nhiều."
"Sữa được nặn ra từ con bò sữa mà bác đặc biệt mua cho con..." Phi Đồng lại nhìn bình sữa trên bàn, rầu rĩ nói một câu.
Tĩnh Tri và Thiệu Hiên nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều trầm mặc. Lại nói chuyền rời đi rất đột ngột, Phi Đồng nhất thời không muốn cũng là chuyện thường tình. Thiệu Hiên cho cô một ánh mắt an ủi, liền đứng dậy đi tới trước mặt Phi Đồng, ôm thằng bé từ trên ghế xuống, xoa xoa tóc trơn mềm của nó: "Phi Đồng không nỡ rời khỏi đây sao?"