Vành mắt Bình Bình đỏ lên, tức giận tiến lên đẩy Mạnh Thiệu Hiên ra: "Anh hoàn toàn không yêu chị ấy! Nếu anh yêu chị ấy, sao nỡ đánh chị ấy được chứ!"
"Ai nói tôi không yêu cô ấy? Tôi coi trọng cô ấy còn hơn mạng của Mạnh Thiệu Hiên tôi! Nếu như tôi không yêu cô ấy, tôi sẽ nổi trận lôi đình khi nhìn thấy cô ấy và anh hai khanh khanh ta ta ư! Cô ấy đã biết tôi không thích cô ấy trở về Tĩnh Viên, cô ấy đã biết trong lòng tôi để ý sự tồn tại của Tĩnh Viên và anh hai, vậy vì sao cô ấy còn muốn trở về? Vì sao cô ấy không nghĩ cho tôi? Cô ấy là vợ của tôi, lại phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, chẳng lẽ tôi không thể tức giận ư?"
"Mạnh Thiệu Hiên! Tôi đã nói, tôi và Tĩnh Tri rất trong sạch! Từ sau khi quay lại với chú, tôi và cô ấy không có phát sinh chuyện gì, chú có thể nói xấu tôi, nhưng chú không thể nhục nhã, giẫm đạp Tĩnh Tri như vậy. Chú nói cô ấy một lần, tôi liền đánh chú một lần!"
Mạnh Thiệu Đình tức giận gần như mất đi lý trí, lại đánh mấy quyền ra, mặt Thiệu Hiên đỏ sưng xanh tím một mảnh, anh ta không trốn, chỉ đờ đẫn mở to mắt, lại không có tiêu điểm...
"Thiệu Đình... Quên đi, đừng đánh..." Giọng nói Tĩnh Tri khàn đến dọa người, cô tiến lên một bước lúc Mạnh Thiệu Đình muốn ra tay lần nữa, đứng ở giữa hai người, nhẹ nhàng đè tay Thiệu Đình xuống. Ánh mắt cô trống rỗng, nước mắt tách tách xuống: "Thiệu Đình đừng đánh, là lỗi của em, đây hết thảy đều là vì em. Nếu như em không trở về đây, nếu như em cố chấp dẫn Phi Đồng đi, hết thảy đều sẽ không phát sinh. Là vì em quá tiện, là vì lòng em quá tham lam, là em không bỏ Tĩnh Viên xuống được, là do em không ngừng dây dưa, là em làm ra chuyện khiến Thiệu Hiên hiểu lầm, không trách anh ấy được. Anh ấy giận em là đúng, đổi lại là em, em cũng sẽ tức giận..."
"Tĩnh Tri -- anh ta đánh em, em còn nói chuyện giúp anh ta..."
"Nhị thiếu, đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, không quan hệ với người ngoài. Một lát Phi Đồng tỉnh, xin anh để An Thành đưa thằng bé về giúp em. Cảm ơn, em và Thiệu Hiên cáo từ trước."
Cô nói xong, xoay người kéo Thiệu Hiên xuống lầu, cũng không quay đầu lại.
Mạnh Thiệu Đình lảo đảo đuổi theo mấy bước, bỗng nhiên lập tức nắm lấy lan can cúi thân thể xuống. Anh nắm chặt ngực, chỉ cảm thấy nơi đó đau đớn kịch liệt, giống bị người khoét đi, để lại một lỗ hổng thật to...
"Nhị thiếu... Ngài làm sao vậy, nhị thiếu..." Bình Bình cuống quít đi qua đỡ anh, Mạnh Thiệu Đình lại trở tay cầm tay cô, vừa ngẩng đầu, khuôn mặt lại đầy nước mắt: "Bình Bình, tôi mở mắt trừng trừng nhìn cô ấy chịu khổ, lại không thể làm gì. Tôi thực sự là, tôi thực sự là sống không bằng chết..."
"Nhị thiếu!" Bình Bình quá sợ hãi, cô vẫn luôn cho rằng nhị thiếu là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ngài ấy như làm bằng sắt, từ trước đến nay nội liễm nhưng không mất bá đạo, ngài ấy bày mưu nghĩ kế ở trên thương trường, ngài ấy cũng dám yêu dám hận ở tình trường, đàn ông giống như ngài ấy vậy, có thể vì một người phụ nữ làm được đến mức này, cô đã rất đau buồn thay ngài ấy, càng không nói đến, lúc này cô lại nhìn thấy ngài ấy rơi nước mắt.
"Tôi không biết tôi không ngăn cản cô ấy là đúng hay sai, tôi cho rằng cô ấy đi theo Thiệu Hiên, ít nhất có thể vui vẻ hơn ở cùng với tôi. Bình Bình, em biết không? Tôi nhìn thấy cô ấy càng ngày càng gầy, nhìn cô ấy rầu rĩ không vui, trong lòng tôi liền khổ sở. Tôi nghĩ, nếu như cô ấy thích Thiệu Hiên, nếu như người cả nhà bọn họ đoàn tụ là mộng tưởng của cô ấy, như vậy chỉ cần cô ấy vui, tôi liền không sao cả. ít nhất sau khi tôi khổ sở, liền có thể yên tâm. Thế nhưng bây giờ tôi nhìn Thiệu Hiên đổi xử với cô ấy như vậy, hiểu lầm cô ấy, cô ấy lại không nói gì, chỉ tự mình yên lặng chịu đựng, em biết trong lòng tôi có tư vị gì không? Người phụ nữ mà tôi yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người ta giày xéo như vậy, không bằng lúc trước tôi liền làm một kẻ ác, giữ cô ấy ở lại bên cạnh tôi!"
Anh lặng lẽ nói, ánh sáng nơi đáy mắt lại vỡ nát thành mảnh nhỏ, Bình Bình không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng anh đã buông lỏng tay cô ra. Anh xoay người đi từng bước lên lầu, vai giống như cũng suy sụp xuống, Bình Bình đuổi hai
bước. Anh đưa lưng về phía cô, khoát khoát tay: "Tôi không sao, chỉ là một buổi tối không ngủ nên hơi mệt, tôi đi nghỉ một lúc, em bảo An Thành đưa Phi Đồng trở về đi."
Anh như thoáng cái liền già đi mười mấy tuổi, cả người đều mơ hồ một tầng hơi thở mông lung, Bình Bình chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, không biết là nước mắt chặn tầm mắt của cô, hay là ánh nắng ngoài cửa sổ có chút quá chói mắt. Cô lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, trong lòng thở dài, nhưng sau đó lại sinh ra may mắn, may là cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng may là An Thành toàn tâm toàn ý với cô, giữa bọn họ bình thường như vậy, nhưng lại rất hạnh phúc.
Tĩnh Tri vừa ra khỏi biệt thự, liền thả tay Thiệu Hiên ra, một mình cô yên lặng đi về phía trước, bước chân có hơi nhanh.
Buổi sáng Tĩnh Viên tràn đầy sức sống, một đường xuyên qua hoa liễu phất phơ, không khí tươi mát làm cho người ta lưu luyến quên về, lòng của cô dần dần an tĩnh lại, chỗ đau trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn. Để đầu lưỡi nghiêng sang bên trái trong cổ họng, lại chịu một trận đau đớn nóng rát, cô không nhịn được hít một hơi, nhưng lại làm động tới vết thương. Đau đớn lan tràn dọc theo thần kinh, một đường tới trái tim.
Thiệu Hiên im lặng không lên tiếng đi theo phía sau cô, cô không nói một câu trách cứ, cũng không cho anh một vẻ mặt tốt, nhưng sự trầm mặc của cô lại làm tâm anh nảy sinh bất an. Suy nghĩ rất nhiều lời dạo đầu, nhưng đều cường ngạnh nuốt xuống khi nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của cô.
Thẳng đến khi cô lên xe của anh, sau khi anh thử thăm dò gọi tên của cô, ánh mắt của cô bình tĩnh nhìn về phương xa, chậm rãi mở miệng: "Hơn một tuần nữa, quản lý muốn em đến chi nhánh công ty hỗ trợ phiên dịch, bởi vì phải đi nửa tháng, nên em vẫn chưa trả lời, xế chiều hôm nay em định đi tới chỗ quản lý xin đến chi nhánh công ty. Đây là lần đầu tiên em độc lập xử lý một nhiệm vụ quan trọng, cũng là cơ hội rèn luyện khó có được, cũng đúng lúc để cả hai chúng ta bình tĩnh lại một chút, vì thế..."
"Tĩnh Tri, em đang giận anh đúng không?" Tay nắm tay lái của anh bỗng nhiên siết chặt, xe đột nhiên dừng ở ven đường, khiến cho phía sau vang lên một chuỗi tiếng kèn chói tai, nhưng anh giống như là không có nghe được, nắm cánh tay của cô, ép buộc cô nhìn mình.
Anh nôn nóng và sợ hãi, anh bất an giống như trẻ con mất đi trân bảo, ép cô tập mãi thói quen mềm lòng, thế nhưng lần này cô không tính nuông chiều nữa.
Anh đã mất đi lý trí, nếu như tiếp tục nghi ngờ và cãi vả như vậy, chỉ có thể càng ngày càng hỗn loạn. Không bằng dứt khoát tách ra một thời gian, khiến anh tỉnh táo suy nghĩ lại một chút cũng tốt, rốt cuộc bọn họ nên tiếp tục như thế nào.
"Không phải vấn đề tức giận hay không tức giận. Thiệu Hiên, em và anh đều là người trưởng thành, suy nghĩ vấn đề không thể đơn giản như thế nữa. Không phải anh tát em một cái, em liền dỗi muốn rời nhà trốn đi, cũng không phải em tức giận, anh dỗ dành em một chút, em liền hồi tâm chuyển ý. Có một thì có hai, vấn đề giữa chúng ta không ở mặt ngoài, mà ở tầng sâu bên trong, nghi ngờ và tranh cãi không có tác dụng. Em bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, anh cũng nên bình tĩnh suy nghĩ lại đi, suy nghĩ một chút rốt cuộc nguyên nhân khiến chúng ta biến thành như vậy là cái gì."
"Nói nhiều như vậy, em chỉ là muốn rời khỏi anh mà thôi."