Hôm nay là ngày Tĩnh Tri xuất viện, điện thoại của Thiệu Hiên vẫn không gọi được như trước, Tĩnh Tri cự tuyệt ý tốt muốn tới đón cô và Phi Đồng của Bình Bình. Thân thể cô đã tốt rồi, dĩ nhiên là không cần lại dựa vào người khác, thuê xe về nhà cũng không có việc gì khó.
Lúc dắt Phi Đồng đi ra bệnh viện, trời trong sáng, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, làm cho tâm tình người ta cũng tốt lên theo. Tĩnh Tri vừa đi ra, liền có một chiếc taxi chờ ở bên ngoài ân cần lái tới. Cô không suy nghĩ nhiều, ôm Phi Đồng lên xe, sau đó cũng khom lưng ngồi lên.
Xe nhẹ nhàng lái đi, đi ra ngoài chưa đến hai phút, tài xế bỗng nhiên chạy xe đến vành đai xanh, dừng ở gần cửa hàng ven đường, vẻ mặt thống khổ ôm lấy bụng: "Tiểu thư, tôi có chút không thoải mái, cầu xin các người chờ tôi một chút được không?"
Tĩnh Tri hơi không vui, nhưng vẫn không đành lòng, liền gật đầu: "Vậy anh nhanh một chút."
Tài xế liên tục cảm ơn, ôm bụng chạy xuống xe, chạy thẳng tới nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa. Tĩnh Tri và Phi Đồng ngồi ở trong xe, ánh nắng rất ấm áp xuyên qua thủy tinh, khiến người ta cảm thấy an lòng. Vừa nghiêng đầu, nhìn thấy gian hàng nhỏ bên ngoài có bán bánh bao thịt cua, Tĩnh Tri chọt chọt Phi Đồng: "Mẹ mua cho con, có muốn ăn không?"
Phi Đồng xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, có một cô gái nhỏ rất đẹp đang nắm tiền nhón chân chờ bánh bao nhỏ nóng hổi ở nơi đó, thằng bé liền lắc lắc đầu: "Mẹ, con không muốn ăn, con muốn về nhà, con nhớ cha. Vì sao cha lại không tới đón chúng ta?"
Tĩnh Tri không biết phải nói với con trai như thế nào, dứt khoát mở cửa xe ra: "Mẹ mua bánh bao nhỏ cho con ăn nha." Cô mở cửa xe, cúi đầu lục lấy tiền lẻ từ trong ví tiền ra, chậm rãi đi tới gian hàng nhỏ đó. Còn chưa đến gần, chợt nghe
cách đó không xa truyền đến tiếng phanh chói tai. Cô kinh hãi quay đầu lại, cánh tay lại lập tức bị người nắm lấy, kéo về phía sau, sau đó cả người cô liền bị người nào đó ôm chặt ở trong lòng! Lập tức nghe được một tiếng bịch của một vật nặng rơi xuống...
Tĩnh Tri không rảnh bận tâm, quá sợ hãi liều mạng giãy giụa uốn éo, lại nghe được giọng nói vừa gấp vừa hoảng sợ của người đang ôm lấy cô: "Tĩnh Tri, là anh, là anh, em làm anh sợ muốn chết! Ông trời phù hộ, em không có việc gì, em không có việc gì!"
Động tác giãy dụa đá đạp lung tung của Tĩnh Tri lập tức dừng lại, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương đến trắng bệch của Mạnh Thiệu Đình. Cô có chút giật mình, chỉ cảm giác mình giống như đang ở trong mộng: "Anh... tại sao anh lại ở chỗ này? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Ái chà, công nhân chúng tôi cũng nhìn kỹ phía dưới không có ai mới vứt xuống. Hơn nữa, tẩm biển hiệu nhỏ như vậy, dù nện vào người cũng không chết đâu, sợ hãi gì chứ ..."
Bên cạnh có người tràn đầy trung khí kêu la, Tĩnh Tri quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy nơi cách mình hơn vài mét đang nằm một tấm biển dài hai, ba mét, lúc này cô mới tỉnh hồn lại, cũng nhịn không được hé miệng cười một tiếng, trừng mắt liếc anh một cái, sẵng giọng: "Còn không buông tay! Cách em xa như vậy, nhìn anh sợ hãi kìa..."
Anh lại ôm chặt lấy cô không buông, giọng nói giống như thở dài vang lên bên tai cô: "Không biết tại sao, anh nhìn thấy em từ xa, rồi lại thấy có người giống như muốn ném tấm biển đó xuống, trong lòng anh liền hoảng sợ. Em còn nhớ rõ không? Lúc chúng ta vừa mới kết hôn... Cũng là như vậy, cũng là con đường này, gian hàng này, cũng là tấm biển sắp rơi xuống... Thế nhưng lần đó, là em ôm lấy anh, bị thương thay anh, trên lưng em đều bị đập đến máu chảy đầm đìa ... Tĩnh Tri... Anh ... rất sợ, rất sợ..."
Anh lại ôm cô chặt hơn một chút, cằm đặt trên đỉnh tóc của cô, nhẹ nhàng cọ xát: "May là chỉ sợ bóng sợ gió một trận..."
Tĩnh Tri bị lực đạo của anh siết đến xương cốt toàn thân như muốn đứt rời, cô đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy anh: "Anh buông ra trước đi, đây là ở trên đường đấy..."
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô ở trong ngực mình, bộ dáng hai má đỏ bừng, chỉ cảm thấy phong cảnh xinh đẹp nhất toàn thế giới cũng không đẹp hơn hình ảnh này. Anh nhịn không được động tình, cúi đầu muốn hôn cô, lại nghe được trên đường phố huyên náo phía sau vang lên tiếng kèn, tiếng xe gào thét, còn có tiếng đám người sợ hãi la hét hỗn loạn...
Tĩnh Tri nhịn không được quay đầu nhìn, vừa nhìn sang, lại sợ ngây người. Xa xa có một chiếc xe như phát điên đang đâm thẳng đến, lại đang trực tiếp lái về phía chiếc xe taxi cô mới vừa ngồi kia!
"Tĩnh Tri, mau tránh ra!" Mạnh Thiệu Đình kéo cô tránh sang một bên, Tĩnh Tri lại bỗng nhiên hét lên một tiếng, hất tay của anh ra muốn tiến lên, chân lại mềm nhũn thiếu chút nữa té ở trên mặt đất. Sắc mặt cô trắng bệch, chỉ gắt gao nắm cánh tay anh, run rẩy gần như nói không ra lời: "Phi Đồng, Phi Đồng ở bên trong... Phi Đồng của em... còn đang trong xe..."
Mạnh Thiệu Đình lập tức giật mình tại chỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã bình tĩnh lại, tay đẩy Tĩnh Tri về phía an toàn, anh nhanh chóng phóng tới xe taxi...
Toàn thân Tĩnh Tri trực tiếp run rẩy, lại khóc không được, cô mở to hai mắt gắt gao nhìn bóng lưng của anh, liều mạng lắc đầu, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất. Không còn kịp rồi, chiếc xe kia đã xông tới ...
Động tác của anh lại vô cùng mạnh mẽ, mở cửa xe, ôm lấy Phi Đồng, xoay người muốn chạy, nhưng chiếc xe như phát điên kia đã đâm vào chiếc xe taxi đó...
Trong đám người lập tức phát ra tiếng kinh hô, lực của chiếc xe xông tới kia vô cùng lớn, trong nháy mắt đâm vào chiếc xe mà Mạnh Thiệu Đình và Phi Đồng còn chưa kịp chạy ra, khiến chiếc xe và rào chắn vành đai xanh đều biến dạng...
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình gần như đều bị chiếc xe kia đụng đè ép đến sắp xông ra ngoài cơ thể, anh liều mạng nhịn xuống
mùi máu tươi cuồn cuộn nơi cổ họng, bả vai lại truyền đến cảm giác đau đớn khó nhịn. Cúi đầu nhìn xuống, thì ra là cán kính chiếu hậu gãy lìa, cứng rắn đâm xuyên qua xương bả vai của anh... Thân thể hơi khẽ động, anh liền đau đến sắp bất tỉnh, nhưng vào lúc nguy hiểm ập tới kia, anh vẫn theo bản năng bảo vệ đầu và thân thể Phi Đồng, lúc này nhìn lại, thấy thằng bé giống như sợ đến choáng váng, một đôi mắt to chỉ nhìn chằm chằm, không ngừng run rẩy trong lòng anh. Lòng anh buông lỏng, máu trên vai cuộn trào mãnh liệt ra ngoài, khiến anh đầu váng mắt hoa gần như nhịn không được nữa. Máu nhuộm ướt quần áo Phi Đồng, đứa bé thật sự bị dọa sợ, oa oa khóc lên. Anh nghe tiếng khóc vang dội của thằng bé, cuối cùng hoàn toàn thở dài một hơi, nơi cổ họng hơi ngòn ngọt, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập ở trong miệng, trước mặt anh bỗng tối sầm, chống đỡ không được liền ngất đi...
"Thiệu Đình... Thiệu Đình..." Tĩnh Tri khóc đến toàn thân mệt lả, mở mắt trừng trừng nhìn xe cứu thương mang anh và Phi Đồng ra. Cô vẫn không có khí lực giống như trước, toàn thân anh đều là máu, trời lạnh như thế này, mặc quần áo rất dày, thế nhưng máu vẫn ướt đẫm quần áo của anh... Xe taxi bị đụng biến dạng, có phải anh sẽ không sống nổi không?