Tĩnh Tri thất tha thất thểu chạy hai bước, lại liếc nhìn tài xế gây chuyện đứng ủ rũ cúi đầu ở một bên, đang bị cảnh sát bắt lại. Cô bỗng nhiên hoàn toàn không có lý trí, như là điên rồi tiến lên, mới đầu chỉ đánh mấy bạt tai, nhưng lại chưa hết giận cào mặt người nọ. Khuôn mặt cô đầy nước mắt, mắt đỏ đậm, cả người giống như tràn đầy phẫn nộ, xông tới vừa đá vừa cào người nọ, "Nếu anh ấy gặp chuyện bất trắc gì, tôi sẽ không tha cho anh! Không tha cho anh đâu! Vô liêm sỉ... cặn bã! Tôi đánh chết anh, tôi đánh chết anh!"
Thấy cô phát tiết ra rồi, mới có cảnh sát ngăn cô lại, hai mắt Tĩnh Tri vẫn đầy lửa, chỉ là trừng mắt nhìn người tài xế kia, vẫn giãy dụa muốn tiến lên hung hăng đạp người nọ mười mấy cước!
"Tiểu thư, cô có muốn cùng đi đến bệnh viện không?" Cảnh sát thấy tâm tình của cô mất khống chế, vội vàng mở miệng hỏi. Xe cứu thương đã bắt đầu thổi còi, lúc này Tĩnh Tri mới phản ứng được, hất cánh tay cảnh sát ra, lảo đảo đuổi tới...
Anh nằm ở trên giường cứu thương đơn giản, bác sĩ đang nhanh chóng xử lý vết thương cho anh. Phi Đồng cũng bị một người y tá trẻ tuổi ôm vào trong ngực, đứa bé bị dọa run lẩy bẩy, vừa thấy Tĩnh Tri đi lên liền oa khóc bổ nhào tới, muốn cô ôm. Tĩnh Tri không rảnh chú ý đến thằng bé, nhưng cũng rất đau lòng, chỉ đành miễn cưỡng chống đỡ ôm nó dỗ mấy tiếng, nhẹ nhàng vỗ về khiến nó dần dần yên tĩnh lại...
Tay anh rũ xuống bên giường, đầu ngón tay tụ những giọt máu nhỏ, không ngừng chảy xuống phía dưới. Cô ôm Phi Đồng, ở một bên không ngừng rơi nước mắt nhìn anh. Tiếng khóc trầm thấp và đè nén, khiến Phi Đồng sợ hãi mở to hai mắt nhìn, nước mắt lưng tròng cầm lấy ống tay áo của cô, cũng khóc theo...
Tĩnh Tri nhịn không được nữa, lập tức ôm chặt con trai, chôn mặt ở trên người nho nhỏ thơm mát của nó, nghẹn ngào khóc lên...
Xe dừng lại, anh lập tức được y tá dùng giường cứu thương đẩy đi, Phi Đồng cũng bị người ôm đi làm kiểm tra. Trong hành lang vắng vẻ, chỉ để lại một mình cô, đoàn người vội vã, bước chân vội vã, đèn màu đỏ của phòng cấp cứu sáng lên, khiến khí lực toàn thân cô đều giống như bị rút đi, mềm nhũn tê liệt ngồi ở trên ghế dài...
Nếu như anh chết, vậy cô phải làm sao bây giờ? Nếu như anh chết, đời này của cô sẽ ra sao? Cô cũng không sống nổi nữa, cô sống cũng không có ý nghĩa. Đúng, nếu như anh chết, cô cũng sẽ chết theo. Anh không còn tồn tại, cô cũng sẽ không tồn tại nữa. Nói chung, mặc kệ thế nào, dù sống hay chết, cô cũng sẽ theo anh. Anh sống, cô cũng sống, sống để trông coi anh. Anh chết, cô cũng sẽ chết theo, không cùng sinh nhưng sẽ chết cùng huyệt. Cô muốn nói với Bình Bình, nói với An Thành, phải chôn hai người cùng một chỗ, đốt thành tro đựng ở một trong cái hộp ... Ngàn vạn lần đừng chết rồi mà còn tách bọn họ ra...
Cô nghĩ lung tung, nước mắt lại như là mở vòi nước, chưa từng dừng lại một phút một giây. Cô muốn lớn tiếng khóc, lại không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể yên lặng rơi lệ. Cô hối hận, cô hối hận, hận không thể cho mình mấy bạt tai! Vì sao cần phải đợi đến khi anh sắp chết, cô mới bằng lòng thừa nhận cô quan tâm anh, yêu anh, cô hoàn toàn không có biện pháp mất đi anh, hoặc rời khỏi anh?
Thiệu Đình... Toàn thân Tĩnh Tri đau đến giống như co rút lại, cô níu lấy tim của mình, co rúm ở trên ghế dài lạnh lẽo, dòng nước mắt nóng hổi lại không khống chế được liền tuôn ra...
Không biết là ban ngày hay là đêm tối, thỉnh thoảng sẽ có người hoặc là tập tễnh hoặc là vội vã đi qua nơi này, cô chỉ ôm đầu gối ngồi ở chỗ kia, một đôi mắt đen nhánh đã sớm khóc sưng đỏ đến không mở ra được, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu đang sáng.
Đã qua đã lâu như vậy, vì sao anh còn chưa ra ngoài? Trong lòng ẩn giấu bất an, nhưng lại bức bách chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ. Anh chỉ bị thương, chảy rất nhiều máu mới có thể hôn mê bất tỉnh, thân thể anh luôn luôn tốt như vậy, lại thường xuyên rèn luyện, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may!
An ủi chính mình như vậy, nhưng vẫn còn hoảng loạn, cô đã rất lâu chưa trải qua cảm giác sợ hãi như vậy
Từ khi cha qua đời, đến Tĩnh Viên bị phá hủy biến mất, rồi đến mẹ rời đi, gả cho Thiệu Hiên, trong hôn lễ bị anh chiếm đoạt, cô đã sớm cho rằng, cả đời này của cô, dù lại phát sinh chuyện gì, cô đều sẽ không cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt nữa. Nhưng giờ phút này, trong đầu cô không ngừng nhớ lại bộ dáng anh tiến lên ôm lấy Phi Đồng, sau đó anh bị ép chặt vào rào chắn, bộ dáng một thân máu tươi của anh, anh cao to khỏe mạnh, cho tới bây giờ anh đều luôn tồn tại như thần, sẽ không ngã xuống, nhưng lúc thân thể anh nằm ngất bất tỉnh ở nơi đó, tái nhợt giống như chạm vào liền vỡ nát, cả người cô bỗng nhiên như là bị rút đi xương cốt toàn thân, gần như không đứng thẳng được.
Chỉ cần anh sống tốt, chỉ cần anh tỉnh lại, cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa. Cô muốn nói cho anh biết, chính miệng nói cho anh biết, cô quan tâm anh, cô... yêu anh!