Lâm Nhan Tịch nhìn điện thoại di động ném trên sô pha không ngừng rung động, trên màn ảnh vẫn luôn toát ra một cái tên của phụ nữ, Tĩnh Tri.
Chỉ nhìn tên này một cách đơn thuần, liền có thể tưởng tượng được đó là một người phụ nữ xinh đẹp rất nhã nhặn lịch sự, trong lòng cô ta bắt đầu nhiễm chua từng chút một, dãy số của cô ta lưu ở trong điện thoại của anh lại chỉ là một cái tên Lâm tiểu thư xa lạ lạnh như băng.
Lâm Nhan Tịch cúp điện thoại di động một lần lại một lần, nhưng người phụ nữ kia vẫn kiên nhẫn gọi như cũ. Cô ta đột nhiên cảm thấy tức giận, ánh mắt xoay chuyển nhảy lên, nhìn ánh đèn xuyên ra từ trong phòng tắm.
Hôm nay là sinh nhật mẹ của cô ta, cố ý mời Mạnh Thiệu Đình qua đây cùng nhau chúc mừng, nhưng bữa tiệc vừa mới bắt đầu không lâu, thì có đứa bé nhà họ hàng đụng ngã người khách mang bánh ngọt đến. Anh lễ phép giúp cô ta cản một chút, sau đó tất cả bánh ngọt kia liền dính toàn bộ lên trên cánh tay anh.
Bởi vì là sinh nhật của trưởng bối, không tiện nói ra về trước, bởi vậy liền mượn toilet trong nhà cô ta. Lúc anh đi vào, ném áo khoác dơ lên trên sô pha, di động cũng đặt ở đây.
Tiếng nước ào ào còn chưa có dừng, mà tiếng di động rung rung kia càng giống như là tạp âm chói tai, chấn động thần kinh cô ta từng chút một. Không đạt được thương nhớ của Mạnh Thiệu Đình, sự đố kỵ với người phụ nữ duy nhất ngoài cô ta ở trong điện thoại di động của anh khiến cô ta rốt cuộc không nhịn được, lập tức cầm di động lên, nhấn xuống nút trả lời màu xanh.
Tim Lâm Nhan Tịch đập gần như đều sắp ngừng lại, tiếng nước trong toilet còn chưa có dừng, lòng của cô ta dần dần bình tĩnh. Mà lúc này, trong ống nghe truyền tới một giọng nữ yếu ớt ôn nhu, mơ hồ mang theo một chút nghẹn ngào khóc nức nở, “Thiệu Đình...”
Cô ta có thể gọi tên anh quen thuộc như vậy! Quan hệ giữa bọn họ... Lâm Nhan Tịch chỉ cảm giác trái tim mình giống như bị người bóp chặt, lập tức đau đến tê tâm liệt phế...
“Thiệu Đình? Sao anh không nói gì? Anh có đang nghe không?” Giọng nói trong điện thoại mang theo một chút gấp gáp, Lâm Nhan Tịch lại cứ nghe ra ái muội khác thường trong đó, cô ta nắm di động, chậm rãi giơ lên đặt ở bên tai, khóe môi lại hơi nâng lên, sau đó, cô ta nghe được thanh âm của mình, mang theo một chút mùi vị kiều mị biếng nhác vang lên: “Alo, xin hỏi cô là ai? Hiện tại Thiệu Đình đang tắm, cô có chuyện gì sao? Tôi có thể gọi anh ấy giúp cô...”
Điện thoại trong tay lập tức rơi ở trên mặt đất, Tĩnh Tri che ngực, không ngừng thở dốc từng ngụm, cô đến nước mắt cũng không có, chỉ cảm thấy trái tim đau không chịu nổi. Cô cảm giác mình khí quản bị chặn lại, cô không thể hô hấp, cô cầm lấy cổ của mình, tựa ở trên sô pha, mặt đều nghẹn đỏ lên. Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên. Di động trên mặt đất bị cô đạp một cước sang một bên, cô khóc đứng lên vọt tới ngoài cửa, đụng vào Bình Bình đang cầm báo cáo tiến vào...
Bình Bình hoảng sợ, cuống quít đỡ cô, liếc nhìn mặt đầy nước mắt của Tĩnh Tri, Bình Bình sợ hãi, theo bản năng nhìn dưới thân của cô. Váy màu trắng rộng lớn bằng bông dành cho người có thai rất sạch sẽ, cô bé liền thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực; “Chị Tĩnh Tri, chị làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng bảo bối Tiểu Khả của chúng ta làm sao chứ...”
Không, cô không cho phép, không cho phép!Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé
“Chị muốn đi Úc, Bình Bình... Hiện tại liền đi, em mau bảo An Thành đưa chị đi sân bay... Bây giờ chúng ta liền đi, đi Úc...” Nước mắt Tĩnh Tri liền rơi xuống, cô nắm lấy tay Bình Bình, dùng sức lay động, thỉnh thoảng nói lời có chút lộn xộn. Bình Bình nghe không hiểu ra sao, “Chị Tĩnh Tri, chúng ta đi Úc làm gì? Chị đã quên bác sĩ nói với chúng ta, thân thể chị không tốt, tốt nhất không nên lặn lội đường xa, càng không đề nghị ra nước ngoài du lịch...”
“Chị không phải đi du lịch... Chị muốn đi tìm anh ấy... Bình Bình... em nhanh đi tìm An Thành, em nhanh đi đi...” Toàn thân Tĩnh Tri đều đang phát run, hai tay nắm lấy cánh tay Bình Bình đều là lạnh lẽo một mảnh.
Bình Bình không biết làm sao mới phải, chỉ đành trước giúp đỡ cô ngồi xuống ở bên cạnh: “Chị Tĩnh Tri, chị ngồi trước đi, em đi tìm An Thành ngay...”
Thấy cô ngoan ngoãn ngồi xuống, Bình Bình không dám dừng lại, chạy tới liền mở cửa đi ra bên ngoài tìm An Thành.
Di động bị cô đá văng, đã sớm khôi phục yên lặng. Tĩnh Tri ngồi ngốc ở chỗ kia, không biết qua bao lâu, giống như chỉ có vài phút, cũng giống như trải qua nửa thể kỷ, di động của cô bỗng nhiên vang lên một tiếng. Toàn thân Tĩnh Tri run lên, nhìn thẳng thứ nho nhỏ kia, lại giống như nhìn lũ lụt mãnh thú. Cô không dám đi qua, cô cũng không dám nhìn là ai gửi tin nhắn tới, giọng nói của người phụ nữ vừa rồi, giống như lập tức chặt đứt toàn bộ mong đợi và tự tin của cô.
Người vốn ngừng lại ngây ngốc ở tại chỗ chờ đợi, từ một khắc anh rời đi, cũng chỉ còn lại có chính cô.
Khi anh nghiêm túc nói chia tay, liền thật sự muốn phải chia tay. Hiện tại quan hệ giữa bọn họ, giống như là lúc trước, chỉ là thay đổi vai diễn của hai người.
Tĩnh Tri nghĩ đến lúc trước, chính mình kiên định không quay đầu rời đi như vậy, liền hiểu được từng chút, tâm tình hiện tại của anh, giống như cô lúc trước đi.