Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 527



Editor: May

Ánh mắt anh đỏ bừng, dùng sức lay động cô. Bình Bình khóc thở không ra hơi, “An Thành, anh nói sẽ không để cho nhị thiếu gặp chuyện không may...”

“Đúng, anh cam đoan, anh thề, anh thề với em, nhị thiếu sẽ không xảy ra chuyện! Có được không? Có được không Bình Bình?” Đôi mắt An Thành xoay chuyển sáng ngời, nhẹ nhàng ôm Bình Bình vào trong lòng: “Bình Bình ngoan, anh biết em đối với anh tốt nhất, em sẽ không nói cho nhị thiếu đúng không? Cũng đừng nói với chị Tĩnh Tri của em. Bình Bình ngoan... em tin anh, Mạnh Thiệu Tiệm chỉ là không muốn nhị thiếu lại có thể đạt được Mạnh thị, anh ta sẽ không hại chết ngài ấy. Em suy nghĩ một chút, anh và nhị thiếu là quan hệ gì? Nếu như ngài ấy thật sự có nguy hiểm, dù cho anh liều mạng bỏ mặc em gái, anh cũng sẽ không đáp ứng Mạnh Thiệu Tiệm đâu...”

An Thành ôm Bình Bình thật chặt, anh đau lòng lau nước mắt cho cô một lần lại một lần, nhẹ nhàng dỗ: “Bình Bình, An Thành anh không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, anh không làm được chuyện lang tâm cẩu phế. Nếu như không phải là bởi vì em gái, sao anh sẽ làm việc cho anh ta?”

“Vậy anh nói cho em biết, anh ta bắt anh làm ba chuyện gì? Không cho anh lại gạt em, anh đều nói rõ cho em biết!”

Bình Bình tránh ra từ trong lòng anh, lau nước mắt một phen, nghẹn ngào hỏi. Cô sợ hãi, cô sợ hãi cái chết của tam thiếu có liên quan với An Thành, dù sao người đi Việt Nam với tam thiếu, tất cả đều là thân tín do An Thành mang tới!

“Đều là một ít chuyện trong công ty, vì tranh chức chủ tịch, muốn anh động tay động chân một chút...” An Thành không dám nói chuyện Việt Nam, anh biết nếu Bình Bình biết được tất cả chuyện anh làm với tam thiếu, nhất định sẽ hận chết anh!

“Chuyện tam thiếu có liên quan với anh không? An Thành, không cho anh gạt em, nếu anh nói dối em một câu, kiếp này em sẽ không bao giờ ở cùng một chỗ với anh!”

Bình Bình không tin anh trả lời qua loa, nghiêm nghị ép hỏi.

An Thành lập tức thề: “Đó là anh em ruột với nhị thiếu, sao anh lại làm ra chuyện như vậy? Như thế có khác gì cầm thú đâu?”

Bình Bình bán tín bán nghi: “Vậy tam thiếu là do thuộc hạ của anh làm hại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Thủ đoạn Mạnh Thiệu Tiệm độc ác, anh ta đã có thể sử dụng phương pháp như vậy ép buộc anh, sao không thể đi ép buộc người khác?” An Thành thử thăm dò nhẹ nhàng kéo Bình Bình, lại mềm giọng khuyên dỗ: “Bình Bình, hiện tại anh có em, em sẽ lập tức là vợ của anh, nhị thiếu và Phó tiểu thư đối xử với em và anh tốt như vậy, sao anh có thể làm ra chuyện thương tổn đến nhị thiếu? Em yên tâm đi được không? Đợi đến khi em gái trở lại, anh lập tức cắt đứt sạch sẽ với Mạnh Thiệu Tiệm...”

“Vậy chuyện thứ ba anh ta muốn anh làm là chuyện gì?” Bình Bình cũng không để ý tới giọng điệu mềm nhẹ của anh, liền hỏi lại.

An Thành nhíu mi: “Đến bây giờ còn chưa từng nói qua, chỉ là... Chỉ là muốn anh sắp xếp vài người...”

“Sắp xếp người làm gì?”

“Cũng rất kỳ quái, đều là một vài người bình thường, chỉ nói là người từng là thuộc hạ của anh ta, muốn anh giúp bọn họ tìm nghề nghiệp nghiêm chỉnh. Cũng chỉ là làm nhân viên bán hàng, làm ở chỗ sửa xe ô tô, còn có làm công nhân vận chuyển, anh cũng để cho thuộc hạ giám thị, vẫn luôn an phận thủ thường.”

Bình Bình cũng có chút hiểu không rõ ý nghĩ; “Vậy anh bào anh em của anh đừng thả lỏng cảnh giác. Nói chung, chuyện này rất khả nghi, không thể phớt lờ. Còn có, một khi anh ta bảo anh làm chuyện thứ ba, anh lập tức phải nói tình huống cho em biết. Trước đây Mạnh thị còn có Mạnh lão gia ở đó, anh ta cần anh giúp đoạt chức chủ tịch, hiện tại nhị thiếu đều mất hết rồi, không chừng anh ta còn muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc. An Thành, em cảnh cáo anh, chuyện trước kia, chuyện cũ đều sẽ bỏ qua, anh đã nói chuyện tam thiếu không liên quan gì đến anh, em sẽ tin anh, nhưng từ nay về sau, anh đừng bao giờ giấu giếm em nữa, dù là chuyện gì cũng không thể giấu giếm em! Nếu không, em và anh lập tức cắt đứt quan hệ!”

Lúc này Bình Bình đã có mấy phần tin lời nói của An Thành, dù sao anh theo nhị thiếu hai mươi mấy năm, tình cảm này không giống bình thường. Ngay cả cô chỉ ở bên cạnh nhị thiếu và chị Tĩnh Tri bốn năm cũng trung tâm hộ chủ như vậy, sao có thể so với An Thành chứ?

“Anh đáp ứng em, anh đều đáp ứng với em. Nhưng Bình Bình, em phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói cho bất kỳ người nào biết, bằng không, anh thật sự là không còn mặt mũi gặp nhị thiếu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.