Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 531



Editor: May

Chàng trai trẻ tuổi tên là Tiểu Lý kia nhấc thùng dụng cụ lên liền cùng Mạnh Thiệu Đình chạy về phía xe, vừa đi vừa nói: “Mạnh tiên sinh, ngài yên tâm, đừng nhìn em còn trẻ tuổi, em ngược lại đã theo chân thầy Trần rèn luyện tròn hai tháng. Hơn nữa, em thường xuyên nghe được tên ngài từ chỗ anh Thành, trong lòng rất bội phục ngài, em nhất định sẽ giúp ngài kiểm tra sửa chữa xe thật tốt!”

“Anh Thành? Anh Thành nào?” Mạnh Thiệu Đình quay mặt lại hoài nghi hỏi, Tiểu Lý gãi gãi đầu cười hắc hắc: “Là anh An Thành, em tới nơi này làm việc chính là nhờ anh An Thành bố trí giúp em.”

Vừa nghe nói là An Thành, một chút đề phòng cuối cùng của Mạnh Thiệu Đình cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, sắc mặt anh liền thân thiết thêm mấy phần: “Là An Thành sao? Đã như vậy, chú liền làm cho tốt, đừng cô phụ phần tâm ý này của An Thành.”

“Mạnh tiên sinh ngài yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không cô phụ sự trọng dụng của anh Thành.” Lúc này Tiểu Lý ngược lại trở nên chững chạc đàng hoàng, trên mặt hơi có chút non nớt mang theo vẻ nghiêm túc, ngược lại lộ ra vài phần tức cười đáng yêu.

Mạnh Thiệu Đình vỗ nhẹ ở trên vai anh ta hai cái: “Tốt, chú có tâm tư này, cũng không uổng An Thành cất nhắc chú. Chú đi qua đó đi, tôi còn có chuyện phải đi trước, xe sửa xong thì phái người đưa về Tĩnh Viên nhà họ Phó là được.”

“Ngài yên tâm đi, em sẽ làm dựa theo phân phó của ngài.”

Mạnh Thiệu Đình hài lòng gật đầu, lúc rời đi, chủ tiệm tự mình lái xe đưa anh về Tĩnh Viên

Trở lại Tĩnh Viên vào lúc đêm đã khuya, Mạnh Thiệu Đình tắm rửa lung tung thay đổi áo ngủ nằm ở trên giường, nhưng lại không hề buồn ngủ.

Gian phòng vẫn là phòng trước đây anh ở cùng Tĩnh Tri, một bàn một ghế, cũng chưa từng biến động một chút nào. Anh tỉnh lại trong một phòng đầy ánh trăng, lại có một chút hối hận nói không nên lời. Lâm Nhan Tịch nói như vậy, khẳng định cô nghĩ lầm là bọn họ đã xảy ra quan hệ, có lẽ là xuất phát từ tuyệt vọng, cô mới có thể xúc động, có suy nghĩ buông tay.

Chỉ là vì sao lâu như vậy, cô vẫn còn đoán không ra tâm tư của anh? Rời khỏi cô, không phải là bởi vì không yêu cô, mà là bởi vì cực kỳ yêu cô, yêu đến chịu không nổi một chút tổn thương do cô mang đến, yêu đến không biết nên yêu như thế nào!

Di động vẫn luôn yên lặng, cô cũng không có liên lạc với anh, trong lòng anh có chút bất an. Dù sao, cô mang bầu sáu tháng, thân thể lại vẫn luôn không tốt lắm...

Suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn tắt điện thoại di động đi. Cho dù lần này anh đuối lý trước, nhưng cô đã có ý nghĩ như vậy, anh cũng thật sự là rất tức giận. Nhìn như là anh nhẫn tâm, nhìn như là anh vứt bỏ rời xa cô, nhưng kì thực, rốt cuộc người tổn thương sâu nhất là ai?

Người có tình, vĩnh viễn không đả thương được người vô tâm, mà Phó Tĩnh Tri vĩnh viễn đều là người phụ nữ vô tâm kia.

****************************************

Một tháng sau.

Bởi vì Tĩnh Tri không có biện pháp lặn lội đường xa, nhưng lại thực sự nhớ Phi Đồng ở nước Úc xa xôi, liền để Bình Bình thay cô đi nước Úc một chuyến, Bình Bình ở nước Úc tròn một tuần mới trở về.

Tĩnh Tri liền hỏi thăm thật nhiều tình huống của Phi Đồng, lúc nghe thằng bé mũm mĩm đó đã nhu thuận hiểu chuyện rất nhiều, hơn nữa có thể biết được mười

mấy cây trồng và động vật trong bãi cỏ, Tĩnh Tri liền không nhịn được kiêu ngạo nhếch lên khóe miệng.

Bình Bình thấy tâm tình cô không tồi, tâm tư vừa chuyển, nghĩ đến chủ ý khi mình trở về, nhịn không được hơi thu liễm vẻ vui sướng, giống như có chút khổ sở mở miệng; “Chị Tĩnh Tri, còn có chuyện, em...em không biết có nên nói hay không...”

Tĩnh Tri vừa thấy biểu tình của Bình Bình, liền đoán được đại khái. Bình Bình đi Úc, nhất định gặp được anh, mà anh… có phải đã muốn chuẩn bị kết hôn với người phụ nữ kia không...

Đáy lòng cay đắng liều mạng dâng lên, dùng hết khí lực muốn khắc chế đau đớn cuồn cuộn, nhưng vẫn thất bại. Nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, cô cúi đầu, không dám nâng lên.

“Bình Bình, em nói đi, chị không sao...”

Sớm muộn đều là một đao, chết sớm, trễ chết, căn bản đều giống nhau.

Bình Bình thấy sắc mặt dọa người của cô, trong lòng có chút chần chừ, nhưng lại nghĩ đến lâu như vậy, đã sớm nắm rõ ràng tính cách của cô. Sợ rằng không bức cô đến không đường có thể đi, cô vẫn muốn một mình trốn ở chỗ này, không chủ động bước ra một bước.

“Nhị thiếu có thể muốn kết hôn... em thấy Lâm tiểu thư kia...”

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, trong cổ họng như xông than đá, đau đớn và nóng bỏng khó chịu. Cô khó chịu đến gần như ngồi không yên, ngón tay giấu ở dưới ống tay áo đều đang không ngừng run rẩy, “Cô ta... bộ dạng cô ta như thế nào...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.