Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 548



Editor: May

Cô chỉ ra ngoài cửa, giọng nói bén nhọn gào thét, Mạnh Thiệu Tiệm tức giận, sắc mặt tái xanh, lau đi nước bọt trên mặt. Cả người anh ta đã bắt đầu phát run, nhấc tay liền đánh lên mặt cô, nhưng Tĩnh Tri vẫn đứng bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô kéo căng, vẫn cố chấp và cao ngạo, khinh thường nhìn anh ta, bàn tay của anh ta đột nhiên dừng ở giữa không trung...

Răng gần như đều sắp cắn nát, nhưng lại vẫn không thể ra tay độc ác với cô. Lúc này Mạnh Thiệu Tiệm mới thấy, chính mình lại nghẹn khuất muốn chết!

“Đừng quên em đồng ý với tôi, sẽ đi theo tôi trở về thành phố A, bằng không, đứa nhỏ trong bụng em, đừng nghĩ sống!”

Anh ta hung hăng thả tay xuống, khóe môi hiện lên chút nếp nhăn dữ tợn, trong đôi mắt giống như sói lóe ánh sáng tàn nhẫn, khiến tim người ta đập nhanh.

“Em còn có thời gian một buổi tối để thương tiếc thương xuân thu buồn cho người chết Mạnh Thiệu Đình kia! Phó Tĩnh Tri, tôi cảnh cáo em, đừng làm cho tôi không thoải mái, bây giờ em và dã chủng trong bụng của em đều nằm ở trong lòng bàn tay tôi, tôi muốn các người sống, thì các người mới có thể sống, tôi muốn các người chết, các người cũng đừng nghĩ sống!”

Anh ta nói xong những lời tàn nhẫn, lúc này mới cảm thấy tức giận đè nén trong lồng ngực tán đi rất nhiều. Mắt thấy tinh thần cô hoảng hốt, gắt gao che kín bụng dưới nhô lên, không còn trấn định và mạnh mẽ như vừa rồi nữa, anh ta mới kéo khóe môi, vung tay đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ bị anh ta đóng mạnh lại, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy mi tâm nhảy lên một cái, nhịn không được ngã ngồi ở trên giường. Cô ôm bụng, hô hấp từng ngụm giống như sắp không thở nổi, trong hốc mắt trướng đau khó nhịn, cô lại cắn chặt khớp hàm, hung hăng vỗ vào gò má của mình, “Tĩnh Tri không được khóc, Phó Tĩnh Tri, không cho phép mày tiếp tục khóc nữa, mày không thể tiếp tục làm người nhu nhược! Không cho phép khóc!”

Cô nói một lần rồi một lần, nước mắt quả thực liền bị cường ngạnh nuốt xuống. Hai gò má bị chính mình vỗ đến đỏ bừng trong suốt, khiến cô ngược lại dần dần trấn định, cố gắng ổn định tinh thần của mình, ép buộc chính mình tỉnh táo lại. Mạnh Thiệu Tiệm kia nói rất đúng, bây giờ cô bị anh ta nắm chặt ở trong lòng bàn tay, anh ta muốn cô sống thì cô có thể sống, anh ta muốn cô chết, cô cũng hoàn toàn đừng nghĩ sống!

Đường là do chính cô chọn, cùng đi với Mạnh Thiệu Tiệm cũng là chính cô chọn. Cô cự tuyệt sự giúp đỡ của Hà Dĩ Kiệt và Thẩm Bắc Thành, bởi vì cô không muốn lại liên lụy bất kỳ ai nữa. Làm hại đến Bình Bình đã làm cho cô chịu đủ dằn vặt, cô không có cách nào nhìn người khác lại bị cuốn vào trong vũng nước đục này nữa. Dù sao, giết người thì đền mạng, cô không muốn thiếu nợ ai nữa! Đây là chuyện của cô, là hận thù của cô, cô nhất định phải tự mình kết thúc!

Tĩnh Tri đứng lên, chậm rãi đi tới trước bàn trang điểm, ngăn kéo tầng dưới cùng bị cô kéo ra, liền lộ ra một khẩu súng lục dành cho nữ được xếp lại như hộp phấn. Cô lấy khẩu sủng cỡ bàn tay ra, lại lấy ra một hộp gấm nho nhỏ, bên trong có năm viên đạn. Những thứ này đều là lúc trước Thiệu Đình chuẩn bị cho cô, cô nhìn súng lục nhỏ màu vàng kim còn chưa bị mở ra kia, nước mắt cố nén cuối cùng vẫn chảy ra. Sau khi khóc thống khoái một trận, cô liền che giấu hết tất cả bi thương và nước mắt, bỏ cây súng lục và hộp gấm vào trong găng tay của mình, thu dọn ổn thỏa, lúc này mới đi phòng tắm rửa mặt.

Lúc hoàng hôn, mưa bỗng nhiên ngừng lại. Tĩnh Tri đẩy cửa sổ ra, đập vào mặt chính là không khí ẩm ướt mát mẻ, cành lá gốc cây nhỏ ngoài cửa sổ xanh tươi động lòng người, giọt nước trong suốt tí tách tí tách rơi xuống. Cô nhìn thấy, liền không khỏi ngây dại. Lúc trước ở Tĩnh Viên với anh, thích nhất chính là trời mưa.

Anh thường sẽ không ra cửa, mà ở trong nhà với cô, hoặc là ở trên ban công, hoặc là chống ô cùng đi Thương Lan đình pha trà uống, nếu không nữa thì liền tháo dây một chiếc thuyền buồm ra, mặc cho nó trôi ở trên mặt nước, hai người liền tránh ở hồ bán nguyệt ngắm nhìn.

Những thời gian trôi qua bình thường gần như không được cô nhớ thương kia, những hạnh phúc nhỏ bình thường mà cô hoàn toàn không để ý kia, lúc này lại bởi

vì không thể có lại được mà lộ ra sự trân quý như thế. Chỉ là mỗi khi hồi ức đến, giống như là tới gần phần cuối bộ phim điện ảnh yêu thích, giống như sắp tới đoạn thích nhất thì tấm màn lại rơi xuống, thê lương khiến người ta không ngừng chua xót trong lòng.

Anh đã mất, mất rồi. Không phải là chia tay, không phải đi xa, không phải tương tư nhìn nhau không thân cận, mà là thật sự không còn tồn tại ở trên thế giới này nữa rồi. Cô nhớ anh, nhớ đến khó chịu hơn nữa, thống khổ hơn nữa, nhưng cũng chỉ được nhìn thấy ở trong mộng. Dù nước mắt cô chảy khô, khóc mù cả mắt, chắc chắn anh cũng sẽ không giống như thường ngày, ôm lấy cô khẽ gọi một tiếng Tĩnh Tri.

Nhưng hoảng hốt mất đi lý trí cũng sẽ có lúc thanh tỉnh, hoặc là ở đêm khuya đột nhiên giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, hoặc là sáng sớm mơ màng, lúc mắt nhập nhèm mở mắt ra, vẫn có thể không tự chủ gọi một tiếng, Thiệu Đình...

Sau đó là tiếng vọng trong căn phòng trống rỗng, cả phòng đều là im ắng tịch mịch, giống như là dã thú ẩn núp trong đêm tối, bỗng nhiên liền chạy ra từ bốn phương tám hướng, tập kích đến. Cô không nhớ rõ chính mình có bao nhiêu lần một mình ôm lấy chăn ngồi dại ra, cô không nhớ rõ có bao nhiêu lần theo thói quen tỉnh ngủ vào lúc nửa đêm, hàm hồ làm nũng “Thiệu Đình... Khát nước...”

Nhưng không còn có người sẽ lập tức tỉnh lại đi rót nước cho cô, ôm cô, mặc cho cô nhắm mắt lại uống hết nước ở trong khuỷu tay của anh, tiếp tục ngủ sâu. Cũng không còn có người ôm thật chặt cô khi cô gặp ác mộng vào nửa đêm, dùng giọng nói rất ôn nhu, gọi tên của cô một lần lại một lần “Tĩnh Tri... Tĩnh Tri... Không sợ...”

Cô đột nhiên phát hiện, trước đây lúc ở bên cạnh anh, cho tới bây giờ cô thật sự chưa từng sợ hãi, vì cô biết có người chống một mảnh trời cho cô. Cô rất tùy ý tiêu xài, sau đó đến bây giờ, rốt cuộc cô đã nếm trải báo ứng.

Hóa ra mặc kệ là người đã từng làm sai chuyện gì, cũng chạy không khỏi trách phạt của ông trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.