Bác sĩ bị lực đạo của anh làm cho gần như đứng không nổi, một lúc lâu sau mới lấy hơi đứt quãng nói: “Tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút, người phụ nữ nào sinh con mà không chảy máu? Sinh tự nhiên đều là như thế này...”
“Tại sao phải sinh tự nhiên?” Ở trong ý thức của anh, luôn luôn cho rằng sinh mổ có thương tổn nhỏ nhất, cũng có thể giảm thống khổ của sản phụ xuống đến thấp nhất. Anh cũng vẫn luôn muốn để cho cô sinh mổ, nhưng không ngờ tới bác sĩ ngu xuẩn này lại để cho cô sinh tự nhiên. Thân thể cô nhỏ như vậy, lắc lư hai cái là xương cốt cô đều nát, sao cô còn có khí lực để sinh tự nhiên?
“Chúng tôi đã kiểm tra, trạng thái sản phụ đạt yêu cầu sinh tự nhiên, hơn nữa sinh tự nhiên bình phục nhanh, cũng sẽ có lợi với đứa bé hơn...”
Bác sĩ vừa kiên trì giải thích, vừa tính toán tránh ra khỏi gông cùm xiềng xích của anh; “Tiên sinh, ngài buông tay trước đi, để tôi đỡ đẻ giúp sản phụ được không?”
Mạnh Thiệu Đình ngơ ngẩn buông tay ra, anh gần như không dám nhìn tới giường đầy máu tươi kia, không dám nhìn đến từng miếng băng gạc cầm máu lớn ném vào trong khay nhôm, anh chỉ cảm giác tâm can của mình đều đang run rẩy, cũng không đứng vững nữa. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần cô khỏe mạnh, anh đều theo ý cô hết, sẽ không còn giận cô, sẽ không còn khiến cô rơi nước mắt, sau này cũng không sinh nữa, dù sao nhà họ Mạnh cũng có con trai, sẽ không cần sinh!
“Bác sĩ Đỗ, đã nhìn thấy đầu đứa bé...” Y tá bên cạnh bỗng nhiên kinh hỉ hô ra tiếng, bác sĩ chạy nhanh qua, mấy người lập tức đâu vào đấy bắt đầu công việc bận rộn, mà Tĩnh Tri trải qua một trận đau đớn đã mơ màng tỉnh lại. Vừa nghe được bác sĩ nói nhìn thấy đầu đứa bé, cô lập tức giống như sống lại liều mạng dùng sức...
Có y tá cầm bộ đồ vô khuẩn cho anh, anh phủ lung tung lên, chóp mũi chỉ có mùi máu tanh nồng đậm lượn lờ, mà từng tiếng rên rĩ thống khổ của Tĩnh Tri lại khiến cả trái tim của anh đều muốn nát. Anh ngồi xổm xuống, ở bên cạnh cô, cầm thật chặt tay của cô. Lúc này khí lực cô đặc biệt lớn, vừa nắm được tay của anh liền không buông ra, ngón tay nhỏ dài nắm chặt lấy anh, khiến anh cảm giác xương cốt đều muốn nát, nhưng mi tâm của anh lại không nhíu chút nào, chỉ là mặc cho cô nắm, một cái tay khác liền không ngừng lau mồ hôi trên trán cho cô. Cô khóc, khuôn mặt đầy nước mắt, mồ hôi cũng làm ướt tóc của cô, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, gần như dung hợp với gối đầu trắng tinh...
“Tĩnh Tri, đừng sợ, đừng sợ... Lập tức tốt thôi...” Anh nhẹ giọng an ủi ở bên tai cô, Tĩnh Tri chứa lệ nhìn anh, lại cảm thấy đau đớn giống như hơi hóa giải được một chút, môi cô run rẩy muốn nói cái gì đó, lại bị anh nhẹ nhàng hôn xuống: “Tĩnh Tri, đừng nói chuyện, anh đều biết... anh đều biết...”
Môi của anh chuyển qua bên tai của cô, dùng giọng nói chỉ có cô nghe được nhẹ nhàng nỉ non; “Anh yêu em, anh yêu em Tĩnh Tri, anh chỉ yêu em, kiếp này anh cũng chỉ yêu em...”
Nước mắt cô lập tức chảy ra, nhịn không được khóc hu hu lên, viền mắt anh cũng chua xót từng trận, chỉ càng ôm chặt lấy cô hơn, nhẹ giọng an ủi cô một lần lại một lần...
“Kéo...”
Bác sĩ bỗng nhiên mở miệng, y tá lập tức đưa kéo tới. Mạnh Thiệu Đình cả kinh, bỗng đứng lên, mắt nhìn thấy động tác của cô ta liền không khỏi kinh hãi giật nảy mình: “Cô làm gì?”
“Muốn cắt lệch sang một chút, nếu không sẽ xé rách.” Bác sĩ nhanh chóng nói, động tác dưới tay lại không dừng lại chút nào...
Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy liền sợ hết hồn, mà Tĩnh Tri đã đau đến muốn khóc cũng không được, cả người cô đều run rẩy lên, chỉ cảm thấy đau đớn này quả thực còn khó chịu hơn cả khoét cốt lột da... Mà may là, giày vò này đã kết thúc, đứa nhỏ oa oa khóc lớn, đi tới nhân thế...
Cô chỉ cảm thấy trên người chợt nhẹ, đau đớn kia giống như cũng giảm đi rất nhiều, không kịp liếc mắt nhìn đứa né toàn thân đều là máu, Tĩnh Tri liền mờ mịt ngủ thiếp đi...
“Tĩnh Tri...” Mạnh Thiệu Đình hoảng hốt gọi cô, y tá vội vàng khuyên can; “Quá mệt mỏi, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt một lát...”
Người cha tương lai cắt bỏ cuống rốn giúp con của mình là một chuyện cực kỳ có ý nghĩa.
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm giác tay mình đều đang phát run, anh cầm cây kéo, thân hình cao lớn đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau cũng không có hoạt động chút nào.
Đôi tay này cũng không phải là chưa từng nhuộm qua máu tanh, từ trước đến nay đôi tay này cũng là cứng rắn như đá, nhưng lúc này, anh nắm cây kéo nho nhỏ, nhìn cuống rốn nhỏ bé kia, lại không có dũng khí cắt xuống. Cả người anh đều đang phát run, hoàn toàn không dùng sức được, lần này vào sinh cùng cô, anh thật sự là bị kích thích quá lớn, nhất là vừa rồi bác sĩ không chút do dự cắt ở phía dưới của cô, anh gần như đã muốn bất tỉnh. Anh chỉ nhìn cũng cảm thấy đau đớn khó nhịn, huống chi cô còn phải đích thân chịu đựng đau đớn như vậy...