Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 620



Editor: May

Cô đứng bất động, mà ánh mắt anh rơi trực tiếp lên trên mặt cô, chỉ cách ba mét xa, Tương Tư nghe được giọng nói của anh, lại giống như hàn ý và băng lãnh ngưng tụ nói không nên lời: “Văn Tương Tư, lên xe.”

Cô liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy cô gái bên cạnh một cái, cười nhẹ: “Xin lỗi, các cậu về ký túc xá trước đi, người thân của tôi tới đón tôi.”

Cô nói xong, không dám nhìn phản ứng của mấy người đó, cúi đầu liền chạy về phía chiếc xe, cách ba mét ngắn ngủi, cô lại hận đoạn đường không thể dài ra mười vạn dặm. Ngón tay chạm đến cửa xe, cô đang muốn nhẹ nhàng kéo ra, Quý Quảng Nguyên vẫn theo cô bỗng nhiên gọi tên của cô, chạy tới, gắt gao bắt được cánh tay của cô, hoảng hốt nhẹ than: “Tương Tư... có phải em… em...”

Tương Tư nhìn khuôn mặt hào hoa phong nhã kia, bỗng nhiên cảm giác mình phiền chán tới cực điểm. Cô đẩy hắn ra, nhìn cũng không nhìn hắn nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Đúng, như anh suy nghĩ.”

“Tương Tư! Em không thể...” Quý Quảng Nguyên tan nát cõi lòng như sắp nứt ra, hắn đuổi theo một bước, ôm chặt lấy Tương Tư từ phía sau. Cô gầy, thân thể mềm mại ôm vào trong ngực lúc trước lại biến thành thân thể gầy yếu như bây giờ, hắn chỉ cảm giác tim mình giống như là bị người kéo ra, sau đó phơi dưới ánh mặt trời mãnh liệt, đau đều nói không nên lời.

“Có cái gì không thể? Vì sao không thể?” Tương Tư bỗng nhiên quay đầu, đáy mắt có ánh sáng sắc bén đột nhiên trút xuống, đâm Quý Quảng Nguyên gần như đứng không vững, cô lại không e dè, chỉ nhìn chằm chằm hắn như vậy, biểu lộ tất cả oán giận và không cam lòng của cô ở trước mặt hắn.

“Tương Tư...” Sắc mặt Quý Quảng Nguyên trắng bệch, lúc bàn tay bóp chặt cánh tay của cô, giống như sắp nhịn không được.

Nhiệt độ trong xe rất thấp, cả người thư ký bên cạnh đã bị dọa đến hoàn toàn ngây người, Hà Dĩ Kiệt lại không lộ thanh sắc, thậm chí môi lạnh kia còn hơi giương lên, mang theo một nụ cười như có như không.

Thư ký trẻ tuổi len lén liếc mắt một cái, liền bị dọa đến toàn thân run rẩy. Hà Dĩ Kiệt không dễ dàng cười, mặc kệ khi nào, tâm tình của hắn sẽ luôn không dễ dàng biểu lộ ra, mà cười, phần lớn thời gian không phải đại biểu vui vẻ hoặc là cao hứng, phần lớn khả năng chỉ là hắn muốn nổi giận.

Thỉnh thoảng có người nhìn sang bên này, lại không có người dám đến gần, vệ sĩ Hà Dĩ Kiệt đứng ở trước xe, vóc người cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ở trong thời tiết hè nóng bức, lại vẫn là tây trang giày da như cũ. Đoàn người lượn quanh ở xa, thậm chí có người đang nghỉ chân ngóng nhìn, còn có người lấy di động ra, muốn len lén chụp ảnh, nhưng khi vừa mới giơ di động lên, liền bị vệ sĩ kia liếc mắt qua một cái, liền sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch chạy trối chết.

Tương Tư nhìn Quý Quảng Nguyên lắp bắp nói không ra lời, trong lòng chỉ càng lạnh lẽo. Cô không cho hắn lùi bước, chẳng qua từng bước ép sát, một đôi tròng mắt đen kịt như hồ sâu, bức hắn gần như không đứng thẳng được, muốn xoay người né ra...

“Anh có tư cách gì tiếp tục quản tôi? Anh nghĩ rằng chúng ta vẫn là quan hệ như lúc trước sao? Quý Quảng Nguyên, lúc cha tôi gặp chuyện không may, anh đang ở đâu? Lúc tôi cửa nát nhà tan, anh đang làm cái gì? Lúc tôi ngồi ở trong tù, anh ở cùng một chỗ với ai? Lúc thi thể cha mẹ tôi không có người thu nhận, anh lại đang tiêu dao ở nơi nào? Anh trả lời tôi, nếu anh còn lương tâm, liền trả lời rõ ràng từng câu từng chữ cho tôi!”

Giọng nói của Tương Tư đột nhiên sắc bén, Quý Quảng Nguyên liền đổ mồ hôi lạnh. Hắn không dám nhìn cô, sợ hãi tránh né ánh mắt của cô, hai tay vịn lấy cánh tay cô vô lực tuột xuống. Hắn cúi đầu, lắc lắc vai, giống như là bị người rút đi sống lưng...

Cô nói rất đúng, hắn không xứng, hắn không có tư cách. Khi hắn sớm biết được nhà họ Văn xảy ra chuyện từ trong miệng cha mẹ, khi hắn ở dưới nước mắt bức bách của cha mẹ buông tha cô, tiếp nhận sự theo đuổi của Lâm Ngữ Thiến, hắn cũng đã vĩnh viễn mất đi Tương Tư...

Chỉ là, hắn yêu cô, cho tới bây giờ hắn vẫn yêu cô, hắn không muốn nhìn cô cứ rơi xuống như vậy. Hắn thà rằng buông tha tất cả, cùng một chỗ với cô, hắn thà rằng không quan tâm, cũng muốn lưu cô lại. Vào đêm hôm cô trở về Hàng Châu, hắn liền hối hận, thế nhưng hết thảy đều đã không kịp. Hắn nghe nói cha cô nổ súng tự sát ở trong phòng làm việc, hắn nghe nói mẹ của cô nhảy lâu, hắn nghe nói cô như điên rồi cầm dao đâm người bị thương, hắn nghe nói cô bị giam vào trong tù, hắn khó chịu giống như muốn chết, nhưng cũng hoàn toàn mất đi dũng khí trở về bên cạnh cô...

“Cút! Quý Quảng Nguyên, anh nghe rõ chưa, vĩnh viễn đừng để tôi thấy anh, vĩnh viễn đừng dây dưa với tôi nữa. Tôi và anh, hoàn toàn -- kết thúc rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.