Tương Tư dùng hết khí lực đóng sầm cửa, cô vọt tới bên cạnh bồn nước, xoay mở vòi nước, nâng từng vốc nước lớn rót vào trong miệng. Mùi vị của hắn còn ở nơi đó, khiến cho cô buồn nôn, hận không thể rửa rơi một lớp da của mình!
Cô vẫn ngâm mình ở trong bồn tắm, đi vào từ lúc trời sáng, thẳng đến trời tối, cô vẫn chưa có đi ra. Buổi chiều Hà Dĩ Kiệt ra ngoài một chuyến, buổi tối sau khi trở về từ một bữa tiệc, trong phòng ngủ tối như mực, hắn mở đèn, thấy trên giường không có người, lại nghe người hầu nói cô vẫn không ra khỏi phòng, suy nghĩ một chút, hắn liền đi tới phòng tắm, mở cửa, ấn bật đèn, quả nhiên thấy cô còn đang ở trong bồn tắm.
Hà Dĩ Kiệt đứng một hồi, nhìn thiếu nữ sắc mặt trắng bệch kia, tóc dài của cô trôi lơ lửng ở trên mặt nước, thân thể xích lõa cuộn lại ở trong nước, hai tay ôm ngực, không nhúc nhích. Hắn nhìn gương mặt đó của cô, non mềm, mảnh khảnh, khuôn mặt trẻ tuổi. Dáng dấp cô xem như là xinh đẹp, chỉ là mệnh không tốt, làm con gái của người kia.
Hắn thuận tay cầm một cái khăn lông thật to đi tới bên bồn tắm, đưa tay lên kéo cánh tay của cô, kéo cô ra khỏi từ trong nước sớm lạnh như băng. Cô run run một chút, đôi mắt như một con mèo nhỏ hoảng sợ nhìn hắn, hắn không tự chủ cười yếu ớt một tiếng, dùng khăn lông bao cô lại, ôm vào trong ngực đi ra khỏi phòng tắm.
Cô run lẩy bẩy ở trong ngực của hắn, thẳng đến cuối cùng, bọn họ cùng nhau nằm ở trên giường, hắn ôm cô, nhưng không có nhiều động tác hơn, tim của cô mới dần dần đập thong thả lại.
“Có phải rất hận tôi không?” Hắn nghiêng mặt đi, ngón tay phủ ở trên mắt nhắm lại của cô. Trong đêm tối, Tương Tư nhẹ run lên một cái: “Vì sao, vì sao đối với tôi như vậy?”
“Cô gái ngoan...” Đáy mắt hắn có ý cười tà tứ, giọng nói lại ôn nhu, nghiêng người che lên thân thể của cô. Hắn nhìn cô ở trong đêm tối, nhẹ than ở bên tai cô: “Đây cũng không phải là chuyện gì xấu, chờ cô nếm được lạc thú trong đó, cô sẽ cảm kích tôi...”
Tương Tư bỗng nhiên mở mắt ra, một đôi mắt nước cứ nhìn hắn yên tĩnh như vậy, lại khiến hắn không khỏi bị hấp dẫn. Ngón tay của hắn vẫn còn ở trên mí mắt thật mỏng của cô, tựa như có thể cảm nhận được nơi đó vẫn hơi run rẩy. Động tác của hắn chậm lại, không nhúc nhích nhìn cô. Hắn không thể phủ nhận, lúc này ánh mắt của cô là sạch sẽ thanh thuần nhất trong số những phụ nữ hắn đã từng gặp qua, ở trong ánh sáng đó, là thanh xuân, là mong đợi, là quật cường vĩnh viễn không thỏa hiệp, không thể phủ nhận, điểu đó khiến hắn bị xúc động.
“Hà Dĩ Kiệt.” Lần đầu tiên cô ôn nhu gọi tên của hắn như vậy, mi tâm của hắn hơi nhướng, hình như có một loại tư vị nói không nên lời liền tràn ra từ trong ngực. Hắn cúi đầu đáp một tiếng, hai tay nâng mặt của cô, mặt của cô rất nhỏ, một tay của hắn gần như có thể hoàn toàn che khuất.
“Tôi không hận anh, bao gồm đến bây giờ, tôi cũng chưa từng hận anh, anh có biết tại sao không?” Cô nháy mắt mấy cái, hơi cười với hắn.
“Bởi vì tôi giúp cha mẹ cô nhập thổ vi an.”
“Đúng, hủ tro cốt cha mẹ tôi để ở kho chứa đồ của nghĩa trang suốt ba tháng, không ai nguyện ý ra tay giúp tôi, bao gồm người thân nhất của tôi, bao gồm bạn thân lúc sống của cha tôi, bao gồm thuộc hạ ông một tay đề bạt, không ai dám ra mặt, ông ấy và mẹ vẫn để ở trong hộp nhỏ đóng chặt, hồn phách không chỗ nương tựa. Tôi biết thời khắc như vậy, người người cảm thấy bất an, ai cũng không muốn chọc phiền phức, vì thế tôi không hận những người đó, bọn họ chỉ muốn bảo toàn chính mình, vậy cũng không sai. Nhưng tôi đã từng đã nói với chính mình, ai có thể giúp tôi, tôi sẽ dốc hết tất cả báo đáp người đó, vì thế mặc kệ anh đối với tôi thế nào, tôi cũng không hận anh, điểm thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo(1), cha vẫn dạy dỗ tôi như vậy.”
Hà Dĩ Kiệt nghe đến cuối cùng, cũng đã không khống chế được cười lạnh mở miệng: “Cô có từng nghe được tên của một người đàn ông là Hà Nhuận Sâm từ trong miệng của cha cô không?”
“Hà Nhuận Sâm?” Tương Tư không ngờ đến hắn bỗng nhiên chuyển đề tài, cô nhíu mày suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe qua, chuyện làm ăn của cha, cha chưa bao giờ nói ở nhà.”
Hà Dĩ Kiệt rũ mi mắt xuống, bờ môi nâng lên một độ cong lạnh lùng, ông ta đương nhiên sẽ không nói đến, vì mỗi khi nói đến một lần, đều sẽ không ngủ được đi? Hắn rất muốn hỏi Tương Tư một chút, khi còn sống, cha cô có từng lương tâm bất an không.
“Ông ta là ai? Là người thân của anh sao?” Đều họ Hà, Tương Tư tự nhiên nghĩ như vậy.
Chú thích:
(1) Điểm thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo: nhận được một giọt nước, dùng suối tuôn để báo đáp. Có nghĩa là dù nhận được ân huệ nhỏ, nhưng cũng phải báo đáp lại gấp bội.