Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 651



Editor: May

Bộ dáng cô nửa che nửa đậy và kiều mị động lòng người, bộ dáng một đôi tròng mắt hơi nước lượn lờ cứ nhìn hắn như vậy, càng làm cho Hà Dĩ Kiệt động tình hơn. Hai ba cái mở thắt lưng ra, lại hôn qua cổ và ngực của cô, trong miệng còn hạ lưu nói: “Tương Tư... không phải em mới vừa nói trở về sẽ dùng miệng cho tôi ư... Hiện tại trước hết để cho tôi ra một lần... Ngoan, bảo bối... tôi không đợi kịp...”

Tương Tư quýnh lên, tay nắm vai hắn dùng sức đánh lên. Vừa rồi cô chỉ là thuận miệng nói qua loa với hắn, người này lại cứ nói lớn ra như vậy, Tương Tư hận không thể lúc này tìm được một cái lỗ để chui vào, vừa hối hận lại vừa tức, hối hận tại sao mình có thể nói ra lời như vậy...

“Nhẹ một chút...” Hà Dĩ Kiệt bị cô đánh nên nhíu mày, nắm hai cái tay nhỏ bé của cô ấn ngược ra sau người. Tương Tư bị ấn ngược một cái như vậy, ngực không khỏi lại giơ cao lên một chút, hai hạt châu san hô kiều diễm càng nâng cao lên. Hắn nhìn mà trong lòng bốc hỏa, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng cắn. Cảm giác đau nhói rất nhỏ truyền đến, khiến Tương Tư nhịn không được run run một chút, hắn cũng đã nâng hông của cô lên, muốn cô giang chân qua ngồi ở trên người. Chỉ cách hai tầng đồ lót hơi mỏng, chỗ mẫn cảm rõ ràng cảm giác được lửa nóng và cực lớn của hắn, Tương Tư bị dọa, nước mắt đều tuôn ra, giãy giụa suy nghĩ muốn thoát khỏi, hắn lại bỗng nhiên dùng sức cắn mềm mại của cô, đỏ sẫm chói mắt, như là hồng mai nở rộ, lan tràn ra phong tình kiều diễm...

“Chớ lộn xộn...” Trong tiếng nói của hắn hàm chứa trầm thấp, trong tròng mắt có thần đã tràn đầy lửa nóng. Hắn buông tay cô ra, muốn cô khoác lên trên vai của hắn, dùng tay còn lại để bảo vệ đỉnh đầu của cô. Cô ngồi ở trên người hắn, đỉnh đầu gần như liền chạm đến đỉnh buồng xe, đợi động một lúc, tránh không được sắp đụng vào cô.

“Hà Dĩ Kiệt, cũng sắp về đến nhà...” Cô mềm nhũn cầu khẩn, chỉ còn lại một sợi dây rất nhỏ đang tác động lý trí của cô, giống như rất nhanh, sẽ quân lính tan rã...

Trương Ái Linh từng nói một câu rất kinh điển, tim đàn ông đi qua cái dạ dày, tim phụ nữ đi qua âm đạo.

Trước đây Tương Tư còn khinh thường không quan tâm, nhưng hiện tại, cuối cùng cô cũng không thể không thừa nhận.

Nhưng đôi khi, cô cũng phân không rõ, cô là bởi vì cho Hà Dĩ Kiệt lần đầu tiên, nên mới dần dần không buông hắn ra, hay là bởi vì hắn ba lần bảy lượt ra tay tương trợ nên dần dần động tâm, mới chịu cam tâm tình nguyện lên giường với hắn một lần lại một lần.

Nhưng cô không thể phủ nhận chính là, lúc này trong toàn bộ thế giới của cô, cũng chỉ còn lại một mình hắn. Cô ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn, không thể rời khỏi hắn, đồng thời lại bị hắn hấp dẫn thật sâu. Đúng, người đàn ông giống như hắn vậy, sẽ có bao nhiêu phụ nữ có thể không bị hấp dẫn?

Cô không biết chính mình bắt đầu từ lúc nào, một ngày không nhìn thấy hắn sẽ khó chịu. Không biết bắt đầu từ ngày nào, nhìn thấy hắn và người phụ nữ khác gặp dịp thì chơi sẽ mất hứng, không để ý tới hắn, bày sắc mặt cho hắn xem. Cũng không biết bắt đầu từ giây phút nào, lời nói ôn nhu của hắn có thể làm cho cô một mình vụng trộm vui vẻ đến mấy ngày. Cô thích dính hắn, cô thích hắn dỗ cô, cô thích hắn chỉ đối tốt với một mình cô, trong phòng của hắn chỉ cho phép một mình cô xuất hiện, trên giường của hắn cũng chỉ có cô có thể nằm ở trên đó.

Nhiều khi cô đã quên thân phận của mình, xem mình là người yêu của hắn, khi hắn nhắc nhở cô, cô sẽ tức giận, sẽ khổ sở, sẽ thề không để ý tới hắn, sau đó lại giống như một nữ sinh nhỏ trong tình yêu, bị dăm ba câu dỗ dành mơ hồ của hắn làm vui vẻ lên.

Hắn là một người lão luyện trong tình trường, mà cô chỉ là một cô gái nhỏ trẻ tuổi, sao cô có thể thắng được hắn?

Thời gian cô và Quý Quảng Nguyên cùng một chỗ, chỉ là tình yêu trong sáng đơn thuần, đến nụ hôn của bọn họ cũng chỉ đơn giản là chạm môi của đối phương, mà sau khi ở chung một chỗ với Hà Dĩ Kiệt, là hắn dạy dỗ từng chút cho cô những thứ này, là hắn khiến cho cô biết được hóa ra người yêu còn có thể làm ra chuyện ngọt ngào như vậy -- Đương nhiên, nếu như hắn chịu dằn tính tình, làm tình ôn nhu mà nói, cô sẽ thật sự cảm thấy rất hưởng thụ. Chỉ cần Hà Dĩ Kiệt nguyện ý, hắn có thể làm cho bạn thoải mái lên trời, nhưng phần lớn thời gian, hắn thô bạo kịch liệt, vì thế Tương Tư luôn luôn vừa yêu vừa hận với chuyện này.

Nếu như hắn không có nhiều sở thích kỳ quái như vậy thì tốt rồi, ví dụ như... hắn luôn muốn đổi tư thế, muốn cô chủ động, hoặc là dùng một ít đạo cụ rất kỳ quái...

Tương Tư không thích những thứ đó, cô chỉ thích hắn ôm cô, nhẹ nhàng hôn cô, nhẹ nhàng xoa cô, vào lúc cô mất đi thần trí, ôn nhu muốn cô.

Tâm nguyện nho nhỏ này, lại rất khó được thỏa mãn.

Giống như lúc này, hứng thú của hắn lên tới, trừ phi cô khóc lớn dọa hắn, khiến cho hắn mềm lòng như là lúc ở nhà, nhưng bây giờ đang ở trong xe, cô lại là không chịu phát ra một chút âm thanh.

“Hôm nay tôi cần phải xóa bỏ tật xấu này của em!” Hà Dĩ Kiệt cười tà tứ, nâng eo của cô lên, ngón tay khẽ khều, đã cởi ra món đồ trói buộc cuối cùng trên người cô, hắn lại nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, Tương Tư hơi cúi đầu, liền nhìn thấy một màn mắc cở kia, sắc mặt cô đỏ hồng, lắc lắc thân thể muốn trốn, lại bị hắn hưng phấn kéo lại ấn ở bên đầu gối. Tương Tư bị dọa đến hồn phi phách tán, người này thật đúng là muốn làm ở trên xe thật ư?

Hà Dĩ Kiệt thấy một chút nước mắt bên gò má của cô, lại càng hưng phấn hơn, đưa tay bóp cằm của cô, bức cô xoay mặt qua, trong giọng nói đã chứa trầm thấp nồng đậm: “Ngoan, vừa rồi em đã chủ động muốn như vậy... giờ nhanh lên một chút đi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.