Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 662



Editor: May

Ban kỷ luật thanh tra đang điều tra chuyện của Tiêu thư ký, mặc dù còn chưa có văn bản rõ ràng xuống, nhưng thuộc hạ làm việc của Tiêu thư ký đã liên tiếp ra ngoài. Mấy ngày nay ông đều nhàn rỗi ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách, Hà Dĩ Kiệt là mượn cớ buổi tối có tiệc, giấu giếm Đỗ Phương Phương một mình lái xe tới.

“... Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không gạt con nữa, là Tử Khiêm - đứa bé kia...”

Tiêu thư ký thoạt nhìn già đi rất nhiều, vốn tóc chỉ là bạc một nửa, khoảng một tháng ngắn ngủi, liền trắng phao. Ông ngồi ở trên sô pha, đang cầm một ly trà, trên mặt có một chút khó xử xấu hổ, nhiều hơn lại là thần sắc thê lương nói không nên lời.

Hà Dĩ Kiệt thấy ông như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, lúc trước hắn cùng đường, một thằng con trai mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn không biết ngày mai ở nơi nào, là Tiêu thư ký không hiềm nghi giúp đỡ hắn đi học, lại đưa hắn ra nước ngoài học tập, đợi khi hắn học xong về nước, chuyện của cha đã sớm bị người quên lãng, người làm chính trị cùng cha lúc trước cũng đã thay đổi mấy lần, hắn mới có thể bình yên vô sự ở bên cạnh làm thuộc hạ của Tiêu thư ký, sau đó ở dưới sự giúp đỡ của ông, mới đi từng bước một cho tới hôm nay. Ở trong tim của hắn, đã sớm xem ông như cha của mình, ông gặp chuyện không may, hắn còn khó chịu hơn chính mình gặp chuyện không may.

“Tử Khiêm luôn luôn hiểu chuyện nghe lời...” Hà Dĩ Kiệt còn muốn an ủi mấy câu, Tiêu thư ký lại khoát khoát tay, vẻ mặt cay đắng nhắm mắt, thở dài một tiếng: “Ta không nên đưa nó đi nước ngoài khi còn nhỏ tuổi như vậy, nó không phải là con, đứa nhỏ này bị làm hư, không trưởng thành, tới đó không đến nửa năm, liền cùng người ta học một thân tật xấu...”

Tiêu thư ký nói xong, liền gục đầu xuống, giọng nói trầm thấp nặng nề, ở trong phòng khách không lớn, lại vô cùng rõ ràng: “Lúc đầu nó chỉ đòi tiền nhiều lần, ta còn chịu đựng được, công việc lại bận rộn, cũng không hỏi nhiều nó ở bên kia làm gì, càng về sau... Chờ nó gặp chuyện, tất cả đều đã muộn...”

Hà Dĩ Kiệt cảm giác tâm mình giống như là bị người dùng tay nắm lấy, hắn siết chặt ngón tay lại, trong cổ họng một mảnh cay đắng. Hắn hẳn nên sớm chú ý một chút tới chuyện trong nhà Tiêu thư ký, nếu như hắn có thể tỉnh táo một chút, sự tình cũng sẽ không phát triển đến trình độ như vậy! Tiêu thư ký chỉ có một đứa con trai này, dù như thế nào, cũng sẽ không thể xảy ra chuyện gì!

“... Dĩ Kiệt, ta chỉ có một đứa con trai, mẹ nó mất sớm, ta đáp ứng bà ấy phải nuôi lớn đứa nhỏ thật tốt, ta không thể nhìn nó bị hủy ở nước ngoài, chết ở nước ngoài. Dù bồi thường bằng tính mạng và tài sản của ta, ta cũng phải cứu con của ta trở về...”

Tiêu thư ký chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt đã bình tĩnh trở lại rồi, nhưng Hà Dĩ Kiệt lại rõ ràng nhìn thấy vết ẩm ướt nơi khóe mắt của ông.

“Những tiền kia là do ta nhận, ta có lỗi với đảng và tổ chức đã bồi dưỡng ta, ta cũng không xứng làm bí thư thành phố này nữa, cũng không xứng làm một thành viên của Đảng cộng sản. Dĩ Kiệt, người đi nhầm một bước, liền thua cả ván cờ, đừng giống ta, gần già rồi, nhưng vẫn khó giữ được khí tiết...”

Tiêu thư ký nói, run rẩy đứng lên xoay người đi vào trong phòng ngủ. Đèn trong phòng khách ảm đạm mờ nhạt, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng lưng của ông, khom còng, gầy gò, không bao giờ còn là Tiêu thư ký hăng hái tiền hô hậu ủng kia nữa, cũng sẽ không là người “cha” như núi che chở hắn nữa, ngực hắn co rút đau đớn từng trận, lập tức đứng lên. Ánh đèn chiếu bóng dáng hắn lay động ở trên sàn nhà, cuối cùng hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Tiêu thư ký, chú sẽ không có việc gì, con cũng sẽ không để cho chú có chuyện gì, con đây liền an bài người đi đón Tử Khiêm trở về. Chú cứ yên tâm, con có biện pháp giải quyết chuyện này...”

Hắn nói xong, cầm áo khoác liền đi ra ngoài.

“Dĩ Kiệt, con đứng lại đó cho ta!” Tiêu thư ký trầm giọng quát hắn: “Không được hồ nháo!”

Bên môi Hà Dĩ Kiệt nâng lên một nụ cười khổ, xoay người lại liền nói an ủi ông: “Chú yên tâm, con là do một tay chú nâng lên, sẽ không để mặt chú bị bôi đen.”

Tiêu thư ký lại muốn nói gì, Hà Dĩ Kiệt cũng đã đi ra ngoài: “Chú đi ngủ sớm một chút, mấy ngày nữa con lại đến thăm chú.”

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, người làm lớn tuổi nhà họ Tiêu tự mình đưa Hà Dĩ Kiệt ra ngoài, lúc xuống cầu thang, Hà Dĩ Kiệt khách khí tạm biệt với bà, nhìn bà trở về, liền lấy xe rời đi...

Một mình hắn lái xe vòng vo ở trên đường hồi lâu, chờ khi về đến nhà, đêm đã khuya, Đỗ Phương Phương sớm đã ngủ. Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, rầu rĩ hút mấy điếu thuốc.

Cuối cùng đã tới giờ phút phải mở miệng, hắn đã nhịn thời gian lâu như vậy, muốn nhìn một chút chuyện còn có thể xoay chuyển hay không? Nhưng đến hôm nay, không thể không thừa nhận, hắn tự cho là một tay che trời, lại chỉ là trò cười ở trong mắt người khác. Trên đời này, quả thật là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.