Hắn lập tức giật mình ở nơi đó, điếu thuốc dần dần cháy hết, phỏng đầu ngón tay của hắn. Hắn đột nhiên run lên, đầu mẩu thuốc lá rơi trên mặt đất, hắn đứng không thể động, mặc cho gió lạnh lẽo đến thấu xương tùy ý thổi tới trên mặt. Không biết là tuyết đọng ở bên khóe mắt tan ra, hay là hắn cũng sẽ rơi lệ, bên khóe mắt liền lạnh lẽo một mảnh.
Hắn siết chặt hai tay, chậm rãi khom người xuống, dạ dày dần dần đau lợi hại, hắn cắn răng, chỉ cảm thấy đau đớn kia như là bị mấy cây kim rất nhỏ nối tiếp đâm vào máu thịt của hắn, hắn kêu không được, cũng đau đớn nói không nên lời. Người đi đường lui lui tới tới, vô số đôi chân vội vội vàng vàng đi qua trước mặt hắn, không có người dừng lại hỏi hắn một câu, thậm chí còn có người đi xa xa không có đến gần hắn. Hắn đau nhịn không được, sắc mặt trắng bệch quỳ gối ở đầu đường, bàn tay nắm thành quyền gắt gao để ở chỗ dạ dày đang co rút, trước mắt hắn dần dần mơ hồ, dần dần thấy không rõ, bỗng nhiên lại có một khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát hiện ra ở trước mặt của hắn, hắn lập tức đứng lên, đáy mắt ửng đỏ, lảo đảo đuổi mấy bước về phía trước...
“Tương Tư... Tư Tư...” Thân thể cao gầy của hắn đứng sững ở ngã tư đường đồng nghìn nghịt, lung lay sắp đổ.
Mà lúc này, đèn xanh đèn đỏ không ngừng lóe lên, tiếng xe tiếng người vang ầm ĩ, tuyết trắng yên tĩnh không tiếng động bay xuống, đi đâu tìm bóng dáng của cô ở trong biển người vội vã di chuyển này?
Cô sớm đã không ở đây, cũng sẽ không trở về nữa, đây là trừng phạt tốt nhất mà ông trời cho hắn.
Lúc Tương Tư đi ra từ trong hiệu sách, không khỏi chà xát hai tay. Cô đội cái mũ áo lông lên đầu, rụt cổ, hai tay giấu ở trong ống tay áo chậm rãi chống đỡ gió tuyết đi về phía trước. Nhất Nặc không rời người được, dù sao thím Phúc lớn tuổi, lại bị bệnh một hồi, tuy nói tốt hơn rồi, nhưng thân thể cũng không tốt như ngày xưa, cô chỉ đành đi ra ngoài tìm việc làm, lại là nơi không thể cách nhà quá xa. Tìm một phần công việc thu ngân ở nhà sách bên ngoài ngã ba đường này, tiền lương không tính là cao, nhưng bà chủ lo luôn bữa tối, Tương Tư vẫn tương đối hài lòng. Hiện tại thân thể cô cũng không tốt, nếu làm công việc quá cực khổ, cô chỉ sợ sẽ chống đỡ không nổi, mà ở trong hiệu sách tương đối thanh nhàn, cô coi như miễn cưỡng ứng phó được.
Trạm xe buýt có chút xa, Tương Tư đi bộ tới, chỉ cảm thấy toàn thân đều sắp đông cứng. Cô không ngừng để hai tay ở bên miệng hà khí, cúi đầu tăng nhanh bước chân. Nhất Nặc vẫn chờ cô về nhà đút sữa, bởi vì đi làm, ban ngày Nặc Nặc đói bụng, đều là thím Phúc pha sữa bột cho bé uống. Nặc Nặc không thích uống sữa bột, thỉnh thoảng sẽ ói, mặc dù Tương Tư đau lòng con gái, nhưng cũng không có cách nào, dù sao cô cũng phải chống đỡ cái nhà này.
Lúc sắp đi qua đường, vẫn luôn đi qua một cửa hàng bánh ngọt Pháp, mỗi lần Tương Tư đi ngang qua đây đều sẽ tăng nhanh bước chân, bằng không hương vị kia nhất định sẽ làm cho nước bọt của cô đều chảy xuống, cô không có ăn bánh ngọt ngon miệng tròn một năm rồi.
“Hôm nay thật là lạnh, tớ chính là không thích thời tiết thành phố A, mùa đông lạnh muốn chết, mùa hè thì nóng muốn chết, nếu không phải là chồng tớ thích ăn bánh ngọt vị trà này, tớ sẽ không chạy xa như vậy để tới nơi này mua đâu! Gió thổi khiến làn da tớ đều nứt ra...” Một người phụ nữ mặc áo lông dài màu đen có dây lưng ở eo vừa nhẹ giọng oán trách, vừa giậm chân.
Tương Tư lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ có vóc người thon dài, tóc ngắn chỉnh tề, bóng lưng giống như có chút quen thuộc.
Cô cũng không để ý, bước nhanh hơn đi về phía trước.
Mà gió đưa tới lời nói của một người phụ nữ khác: “... Ai bảo bánh ngọt Pháp ở đây là chính tông nhất chứ.”
“Lại nói, chồng cậu ở nơi này, cậu cũng không thể lại ở nhà họ Đỗ chứ? Thói đời này, có rất nhiều hồ ly tinh, Hà tiên sinh lại ưu tú như vậy, cậu nên giám sát chặt chẽ một chút!”
“Dĩ Kiệt, anh ấy không phải là người như thế, cậu không biết đâu, trước khi chúng tớ kết hôn, anh ấy liền cắt đứt sạch sẽ với hồ ly tinh bên ngoài...” Đỗ Phương Phương đắc ý nói, đi tới trước xe, mở cửa xe; “Đi nhanh đi, lạnh muốn chết.”
Cô ta nói xong, đang muốn khom lưng đi vào, chẳng biết tại sao lại xoay mặt, liền nhìn thấy nơi cách đó mấy bước không xa. Một cô gái nhỏ xinh đứng ở trong bầu trời bay đầy tuyết, trên đầu cô gái đó mang mũ, thấy không rõ mặt, giống như đang nhìn về phía cô ta, lại giống như không phải.
Tim Đỗ Phương Phương bỗng nhiên nhảy thình thịch một chút, cảm giác quen thuộc nói không nên lời lan tràn ra, khiến cô ta chậm rãi đứng thẳng người lên.
Mà cô gái kia đã nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước, thân thể nhỏ yếu hơi nghiêng về phía trước, di chuyển khó khăn ở trong gió tuyết. Đỗ Phương Phương không chớp mắt, khóe môi lại dần dần mím lại, kéo chặt thành một đường.
Đặng Hoa đưa tay đẩy đẩy cô ta: “Làm sao vậy?” Nhìn sang theo ánh mắt cô ta, lại chỉ thấy con đường dài dằng dặc, cảnh tượng đoàn người vội vã, cô có chút mờ mịt nhẹ hỏi.
Đỗ Phương Phương cười quật cường một tiếng, lãnh miệt mở miệng: “Tiểu Hoa, cậu nói đúng, đàn ông phải giám sát chặt chẽ một chút. Thói đời này, có rất nhiều hồ ly tinh!”
Tương Tư một đường kinh hồn bất định, thẳng đến khi về đến nhà, cô khóa kỹ cửa, chạy vội tới trước giường, ôm chặt lấy con gái, vậy cô mới dần dần bình tĩnh trở lại. Thím Phúc đi ra từ trong phòng bếp, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt cũng có chút rời rạc, bà bị dọa đến mất hồn mất vía, vội vàng đi qua hỏi cô: “Tư Tư, đã xảy ra chuyện gì?”