Editor: May
Không phải mày xem mình là một đứa trẻ, thì mày có thể vĩnh viễn làm một đứa trẻ. Trên đời này, sao có thể có người vĩnh viễn không trưởng thành chứ? Cận Trường Sinh, cuộc sống của mày nên có một bắt đầu mới, xin đừng tiếp tục trầm luân như vậy nữa...
Trước mười tám tuổi, mày là một tên ăn xin không cha không mẹ, yên lặng lớn lên ở trong ngõ hẻm này, sau mười tám tuổi, mày gặp được một cô gái khiến mày ngưỡng mộ trong lòng, vậy thì không nên lại sống phí thời gian như vậy nữa.
Năm nay cô tròn hai mươi ba tuổi, cậu ta chỉ còn một tháng nữa sẽ đủ mười tám tuổi, tính ra cô cũng chỉ lớn hơn cậu ta bốn tuổi mà thôi... Trường Sinh tính toán tuổi tác ở trong lòng, lúc người khác vứt cho cậu ta một rương hàng hóa không nặng lắm, cậu ta lại không có tinh thần nhận lấy, cái rương rơi trên mặt đất, mọi người nở nụ cười thiện ý, Trường Sinh nắm nắm tóc, nghe được có người nói, bộ dáng ngốc nghếch vừa rồi của tên nhóc này giống như là đang tư xuân ...
Cậu ta nhịn không được hé miệng cười khẽ một tiếng, trên dung nhan thanh tú như tranh có một tầng ửng đỏ. Tư xuân thì sao, bọn họ muốn tư xuân, còn chưa có đối tượng tốt như vậy đâu!
Trường Sinh nâng rương hàng lên, đi nhanh ra ngoài, cửa thật lớn của kho để hàng hóa chuyên chở mở rộng ra, ánh nắng mặt trời sau quá trưa vô cùng sáng sủa chiếu vào, thân thể cao to và rất anh tuấn của cậu ta dung nhập vào giữa ánh nắng từng chút một, lúc đầu còn có thể thấy rõ, đến cuối cùng, cũng chỉ còn ánh sáng nhỏ dài tản ra theo đường nét của cậu ta, giống như cả người đều sáp nhập vào giữa ánh nắng. Đồng nghiệp của cậu ta ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng lúc này của cậu ta, nét mặt không khỏi hơi sợ hãi, đây là Cận Trường Sinh -- công nhân vận chuyển khuân vác giống như bọn họ ư?
*******************************
Nhà họ Đỗ.
Đỗ lão tướng quân mặc thường phục ngồi ở trên sô pha, Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân đang ngồi đối diện với ông, một người tiều tụy và gầy gò một vòng đang ngồi trên ghế sa lon bên kia là Hà Dĩ Kiệt.
Đỗ Phương Phương còn đang ở phòng ngủ trên lầu, ngày đó sau khi cãi vã đánh nhau, cô ta trở về nhà họ Đỗ náo loạn một trận, nói Hà Dĩ Kiệt tội ác tày trời, giống như hắn là Hoàng Thế Nhân, nhưng sau khi Đỗ lão tướng quân để cho Đỗ phu nhân đi hỏi rõ nguyên nhân hai người cãi nhau, lập tức liền gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt, muốn hắn qua đây, trong lòng ông âm thầm tức giận, bây giờ người cháu gái này càng ngày càng quá phận!
Cháu gái của mình, đứa bé lớn lên từ nhỏ bên cạnh mình, ông tự nhiên biết tính nết của cô, ông ta từng khảo sát trong sáng ngoài tối đứa nhỏ Hà Dĩ Kiệt này, là hạng người gì, ông tự nhận mình cũng rất rõ ràng. Phương Phương táo bạo tùy hứng, tính tình lại thẳng thắn ngang tàng, Dĩ Kiệt lại trầm ổn nội liễm, còn ôn hòa rộng lượng, nhất cử nhất động của hai người, nếu bổ sung cho nhau thì rất tốt. Trong lòng lão tướng quân rất rõ ràng, thua thiệt chịu ủy khuất, nhất định không phải cháu gái khóc náo như là trời sập này.
Chỉ là một ngăn kéo thuốc, bọn họ nhìn ở trong mắt, còn những lời nói vô căn cứ kia có hay không, cả đời lão tướng quân ngay thẳng, vấn đề tác phong đối xử càng có rất nhiều kiêng kỵ, trước khi Dĩ Kiệt và Phương Phương kết hôn, ông cũng từng phái người điều tra qua, tuy nói trước đây bên người hắn cũng từng có mấy người bạn gái, nhưng nam chưa cưới nữ chưa gả, ông cũng không có gì để nói. Còn nữa, trước khi đính hôn với Phương Phương, hắn liền dọn dẹp sạch sẽ phụ nữ bên cạnh hắn, cho tới bây giờ, kết hôn hơn một năm, chưa từng có bất kỳ tin tình cảm và chuyện xấu gì, ông cũng hết sức tin tưởng, Hà Dĩ Kiệt vẫn là thật tâm với Phương Phương.
"Dĩ Kiệt, từ nhỏ Phương Phương của chúng tôi đã bị ta chiều hư rồi, ta biết tính tình của nó, ta cũng biết rõ ràng nguyên nhân sự tình. Lần này là lỗi của nó, nhà họ Đỗ chúng tôi tuyệt đối sẽ không thiên vị nó chút nào, lập tức gọi nó xuống đây, nhận sai với cháu ngay trước mặt trưởng bối, sau đó cháu liền mang nó về nhà đi, vợ chồng son đâu có thù hận gì qua đêm được? Đúng không?"
Lão tướng quân hút thuốc xong, liền mở miệng, Hà Dĩ Kiệt vừa nghe lời này, lập tức sốt ruột nói: "Ông nội, ông nói rất đúng. Chỉ là, chỉ là cháu cũng có lỗi, coi như Phương Phương phát giận hơn nữa. Lại nói, cháu cũng không thể động thủ với cô ấy..."
Lời của hắn còn chưa dứt, lão tướng quân liền khoát tay, con ngươi tinh duệ đảo qua cánh tay Hà Dĩ Kiệt, cúi đầu thở dài một tiếng. Phương Phương - đứa nhỏ này cũng quá ngu ngốc, chẳng lẽ không biết đàn ông là cần phải dỗ phải gạt sao? Động một chút là khóc lóc om sòm vung roi, thời gian dài, dù cảm tình sâu hơn, tính khí tốt hơn nữa, cũng chống đỡ không nổi thôi. Hiện tại Dĩ Kiệt còn nói giúp con bé, hai người cãi nhau, nó náo thành như vậy, Dĩ Kiệt còn yêu thương nó, thời gian dài, đây không phải rõ ràng đuổi đàn ông của mình ra ngoài ư? Ông có thể sống bao lâu? Nhà họ Đỗ có thể hưng thịnh bao lâu? Đến lúc đó cây đổ bầy khỉ tan, ai tới che chở cho nó đây?
"Cũng nên giáo huấn Phương Phương một chút, lần này hành động của nó thực sự rất quá đáng, lại còn vung roi với con! Dĩ Kiệt... vết thương trên cánh tay con tốt hơn chưa?" Đỗ phu nhân đón lời, có chút lo lắng nhìn về phía hắn.