Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 670



Editor: May

Hà Dĩ Kiệt vừa đón nhận ánh mắt lo lắng của Đỗ phu nhân, đáy lòng liền không khỏi áy náy mấy phần. Người mẹ vợ này lại là loại người hoàn toàn khác với Đỗ Phương Phương, bà thật lòng đối tốt với người con rể là hắn, lần này Đỗ Phương Phương bị đánh về nhà mẹ đẻ náo loạn, bà lại còn tự mình gọi điện thoại cho hắn, xin lỗi thay con gái. Hà Dĩ Kiệt cúi đầu, trầm thấp lên tiếng trả lời: "Mẹ, con khá hơn nhiều rồi, mẹ đừng lo lắng."

Lúc này Đỗ phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, vành mắt lại hơi đỏ: "Dĩ Kiệt, tính tình này của Phương Phương... con có thể bao dung, thì bao dung nó hơn một chút. Tính tình con bé không tốt, nhưng tâm địa không xấu ..."

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã biết, lần này con cũng có sai, con không nên động thủ với Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt thấy mẹ vợ rơi lệ, vội vàng mở miệng nói.

"Cút -- Hà Dĩ Kiệt anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng giả mù sa mưa nói nhảm nhiều lời, mẹ tôi tin anh, bị anh lừa, nhưng tôi không ngốc như vậy -- "

Đỗ phu nhân đang nhỏ giọng nghẹn ngào, Đỗ Phương Phương đã bình bịch vọt từ trên lầu xuống. Cô ta còn mặc áo ngủ, sắc mặt tái nhợt, khí sắc cực kỳ kém, tóc cũng lộn xộn, đôi mắt đen thật to không hề có ưu nhã và diễm lệ như thường ngày, giọng nói bén nhọn chỉ vào Hà Dĩ Kiệt liền mắng lên...

Đỗ lão tướng quân thấy cô ta không có quy củ như vậy, tức giận sắc mặt tái xanh, vỗ bàn một cái đứng lên rống lớn một tiếng: "Phương Phương, cháu câm miệng cho ta!"

Đỗ Phương Phương bị một tiếng rống này làm run rẩy, nước mắt liền rơi xuống. Cô ta tức giận nhìn lão tướng quân, chỉ cảm giác mình một bụng ủy khuất, nhưng lại không có ai đứng về phía cô ta, nói giúp cô ta một câu!

Rõ ràng là trong lòng Hà Dĩ Kiệt chứa người phụ nữ khác, vì người phụ nữ khác mà tức giận với cô ta, tát cô ta, nhưng nói ra lại không ai tin cô ta. Cha mẹ và ông đều nói chuyện giúp hắn, ý tứ nói gần nói xa giống như đều là đang trách cứ cô ta quá tùy hứng!

Ông nội lưu yêu thương cô ta lại càng hung hăng mắng cô ta một trận, trách cô ta chuyện bé xé ra to, thế nhưng đây coi như là chuyện bé ư? Chồng của cô ta ngoại tình, cô ta lại không thể náo loạn sao?

Hà Dĩ Kiệt nhìn mặt lựa lời, đáy mắt hiện lên ánh sáng nhạt, lập tức xoay người đi tới trước mặt Đỗ Phương Phương, ôm cô ta, một bộ dáng ăn nói khép nép xin lỗi: "Phương Phương, đều là lỗi của anh, anh không nên động thủ với em, anh xin lỗi em, em đừng nóng giận, có lửa giận gì, chờ về nhà em liền phát lên trên người của anh, hiện tại trưởng bối đều ở đây, chúng ta không náo loạn nữa được không..."

Toàn thân Đỗ Phương Phương liền run rẩy, thét lên dùng tay đẩy hắn ra, liếc nhìn cha và ông nội nghe hắn nói xong những lời vừa rồi, đều đang gật đầu gật đầu, một bộ dáng tán thưởng. Cô ta càng nghẹn khuất khó chịu, nhặt  ấm trà ở một bên lên liền ném xuống mặt đất: "Hà Dĩ Kiệt, anh đừng ở chỗ này giả bộ làm người tốt, anh, anh -- "

Cô ta nói anh... anh một lúc lâu, lại nói không được lời nào, Đỗ lão tướng quân thấy cô ta như vậy, không khỏi có chút phiền, liền nghiêm mặt ho một tiếng, uy nghiêm nói: "Phương Phương, lập tức thu dọn đồ của cháu trở về với Dĩ Kiệt đi, từ nay về sau, sửa tính tình thối này của cháu cho ta! Nếu có lần sau nữa, còn cố tình gây sự như vậy, cẩn thận ta không tha cho cháu!"

"Ông nội -- cháu không đi, cháu không quay về, hắn lòng lang dạ sói, qua sông đoạn cầu, hắn lợi dụng nhà họ Đỗ chúng ta xong liền trở mặt không giữ lời..." Đỗ Phương Phương thấy lão tướng quân càng đứng ở bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, càng tức giận đến rơi lệ. Những người này, sao những người này đều bị hắn lừa!

"Vô liêm sỉ gì hả!" Đỗ lão tướng quân thở gấp, lại thấy sắc mặt Hà Dĩ Kiệt đỏ bừng đứng ở một bên xấu hổ không thôi, thân thể giống như thiết giáp vòng qua bàn, xông thẳng đến trước mặt Đỗ Phương Phương, nhanh chóng không kịp đề phòng đánh ra một cái tát. Đỗ Phương Phương vừa trúng cái tát này, cả người đều choáng váng. Những thứ này đều là người thân của cô ta, hiện tại lại một lòng với người đàn ông lòng lang dạ sói này, vì một người đàn ông có tâm địa dã thú này mà đánh cô ta? Chẳng lẽ bọn họ cũng nhìn không ra, cũng nhìn không ra Hà Dĩ Kiệt hoàn toàn không phải là một người tốt, hắn vẫn luôn đang diễn trò, đều đang lừa cô ta, đều đang lừa cả nhà bọn họ ư!

"Cha..." Đỗ phu nhân đau lòng con gái, nhanh chóng chạy lên ngăn cản, Hà Dĩ Kiệt lại trước một bước ôm Đỗ Phương Phương đã trúng một cái tát, vẻ mặt hắn đều là đau lòng, ôm lấy cô ta, lại xoay người liên tục cầu xin với lão tướng quân: "Ông nội, đều là lỗi của cháu, ông đừng đánh Phương Phương, muốn trách thì trách cháu, ông đánh cháu đi..."

"Dĩ Kiệt, chuyện không liên quan đến con, hiện tại con bé càng ngày càng vô lý, chính là nên giáo huấn nó một lần!" Đỗ tiên sinh cũng mở miệng, nhìn bộ dáng con gái khóc thét liền lắc đầu. Thật sự là gia môn bất hạnh, ông và vợ đều là người tri thức tao nhã lịch sự, sao lại sinh ra một con gái thô lỗ dã man đến như vậy!

"Các người đều giúp hắn! Rốt cuộc ai mới là người nhà họ Đỗ?" Đỗ Phương Phương khóc đến run run, dùng sức đẩy Hà Dĩ Kiệt ra: "Anh cút -- cút ra ngoài -- tôi không muốn nhìn thấy anh -- "

"Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt cầm lấy cánh tay của cô ta không muốn buông ra, Đỗ Phương Phương liều mạng tránh mấy lần đều tránh không thoát, nâng tay lên dùng sức đánh lên trên mặt, trên đầu của hắn... Hà Dĩ Kiệt bị cô ta đánh đến chống đỡ không được, tránh trái tránh phải chật vật không chịu nổi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.