Đau đớn lan tràn ra ngoài từ trong xương cốt, Tương Tư đứng ở nơi đó, bị hắn ôm ở trong lòng, có khoảng một phút đồng hồ, đều không thể động.
Mùi hương trên người hắn, giọng nói của hắn, động tác hắn ôm cô, cái ôm ấm áp của hắn, tất cả đều chưa từng thay đổi, chỉ là quen thuộc đã trở nên xa lạ.
Cô cho rằng cả đời cũng không thể gặp lại hắn, nhưng không ngờ sẽ gặp được ở dưới tình huống này.
Nhưng cô đã không phải là Văn Tương Tư, mà hắn cũng không phải là Hà Dĩ Kiệt trong lòng cô, tất cả tình cảm giữa bọn họ, sớm bị vợ của hắn, dùng mấy roi kia cắt đứt sạch sẽ.
Lúc hắn nói chuyện, trong lồng ngực đều chấn động vang ong ong, cô thanh tỉnh lại, hơi hít hít mũi, ở trong đó, có chút chua xót, nhưng may là cô cũng không có rơi lệ.
Cô dùng sức đẩy hắn ra, động tác của hắn giằng co một chút, lại kỳ lạ thuận theo, mặc cô đẩy ra.
“Anh dựa vào cái gì động thủ với cậu ấy.” Cô ngẩng đầu, sắc mặt vô cùng yên lặng. Cô nhìn hắn, giống như là nhìn một người lạ.
Đây là câu nói đầu tiên cô nói với hắn, Hà Dĩ Kiệt đứng trong đám người đang lui lui tới tới, bỗng nhiên thật sự nhận không ra, người đứng trước mặt kia, rốt cuộc có phải là Tương Tư không.
Mà cô đã xoay người sang chỗ khác, hắn nhìn cô đi từng bước một tới trước mặt cậu thiếu niên tuấn tú kia, đẩy hai người thuộc hạ đã vây tới của hắn ra. Hắn nhìn cô cầm tay cậu ta, kéo cậu ta đi về một phương hướng khác.
Người thiếu niên kia quay đầu lại nhìn hắn, trong đôi mắt giống như suối nguồn lộ ra ánh sáng lạnh sắc bén như một con thú nhỏ. Cậu ta nắm chặt tay Tương Tư, trong hai tròng mắt đó đều là khiêu khích.
Hà Dĩ Kiệt đau đớn nói không ra lời, hắn không thể nhìn cô đi như vậy, hắn lảo đảo đuổi theo.
“Tương Tư...” Hắn gọi tên của cô, mà bước chân của cô lại chưa từng dừng lại, giống như hắn kêu chính là tên của một người khác, không hề liên quan tới cô.
Hắn đi theo sau lưng cô, mà cô đi vừa nhanh lại vừa ổn, nhưng vẫn chưa từng quay đầu lại.
“Tương Tư...” Hắn cắn răng một cái, đi nhanh hai bước, vòng qua ở trước mặt cô, lại gọi tên của cô lần nữa.
Cô lạnh nhạt nhấc mi mắt, khuôn mặt gầy gò, tóc ngắn như con trai, áo nỉ màu xám tro dày đến gối, cô quả thật là khiến hắn sắp nhận không ra.
Hắn nói không ra lời, cứ nhìn cô như vậy, mà cô cũng lẳng lặng nhìn hắn, chỉ là trong mắt kia giống như có một tầng sa mơ hồ, cách xa muôn sông nghìn núi.
Tương Tư tự nhận mình không phải là một người khác người, trước đây cô vẫn luôn hoạt bát sang sảng, cũng không chịu thương xuân thu buồn, nói một chút phong hoa tuyết nguyệt gì đó. Nhưng lúc này, cô nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông cô đi theo bốn năm, người đàn ông cô đã từng yêu đến không thể tự thoát khỏi, yêu đến hận cũng hận không được, trong lòng cô chỉ suy nghĩ một câu nói, chúng ta thật sự không quay lại được.
Cũng không thể quay lại được nữa, không thể quay lại được thời khắc gặp nhau vào lúc ban đầu kia, cũng không thể quay lại thời khắc yêu hắn kia. Hắn đứng ở trước mặt cô, nhưng giữa bọn họ có vách núi không thể vượt qua nổi.
Trong bóng đêm cô tịch như sanh tiêu, áo khoác ngoài màu đen trên người hắn gần như tan ra chung một chỗ với đêm khuya, mà bên tóc mai kia, giống như có sương trắng. Cô không biết là do mắt mình bị viễn thị, hay là sự thực như vậy, chỉ một năm ngắn ngủi, hắn đã già đi nhiều như vậy rồi.
Cô không phủ nhận trong lòng cô lướt qua chua xót khổ sở, nhưng cô chỉ là con người, là một người sẽ mệt mỏi, sẽ ngã xuống, sẽ lùi bước.
Ngón tay siết chặt từng ngón, cô cúi đầu xuống, nhìn đầu ngón chân mình.
“Anh nhận lầm người.” Giọng nói của cô giống như trước đây, không có thay đổi, chỉ là thấp xuống một âm điệu, có chút trầm trầm.