Bốn chữ ngắn ngủi, như là búa tạ, lập tức đập vào trên tim của hắn, thân hình hắn hơi lay động, nét mặt hốt hoảng và chản nản tràn ngập càng sâu, hắn lắc đầu, trong ánh mắt có tơ tình lưu luyến chém không đứt, nhưng cũng có chua xót cẩn thận từng li từng tí: “Tương Tư, tôi biết là em, tôi biết...”
“Tiên sinh.” Tương Tư lại nhìn hắn một cái, những lời này nói cực kỳ vô lực, chính cô đều cảm thấy không thể tin. Nhưng ngoại trừ như vậy, cô không biết nên nói cái gì: “Anh thật sự nhận lầm người.”
“Tư Tư...” Hắn vô lực cười khổ, tay để ở bên chân muốn nâng lên khẽ vuốt ve mặt của cô, lại giống như nặng nghìn cân, cuối cùng vẫn không thể động đậy.
Tương Tư cũng đã xoay người sang chỗ khác, Trường Sinh cầm ngược tay cô, hai người vai kề vai đi về phía trước.
Hà Dĩ Kiệt cắn chặt khớp hàm từng chút một, lời nói lạnh lùng của cô, ánh mắt khiêu khích của người thiếu niên kia, hai bàn tay nắm cùng một chỗ kia, đều giống như là ngọn lửa sáng tỏ đang thiêu đốt mỗi một tấc da thịt của hắn. Bỗng nhiên đáy mắt hắn có sát khí xẹt qua, mắt phong chỉ hơi chợt lóe, hai thuộc hạ đứng ở một bên liền đi theo qua. Sao một thiêu niên nho nhã yếu đuổi có thể là đối thủ của họ, hai ba cái liền bị người bẻ ngược cánh tay kéo sang một bên, ngũ quan tuấn tú của Trường Sinh vặn vẹo cùng một chỗ, một đôi tròng mắt lộ ra không cam lòng và sắc bén nồng đậm không hợp với tuổi của cậu ta. Hà Dĩ Kiệt đứng vững vàng như núi ở nơi đó, tròng mắt thâm thúy của hắn đảo qua trên mặt thiếu niên, chỉ là khóe môi hơi nâng lên một chút, giống như cho cậu ta một nụ cười lãnh trào khinh thường, sau đó liền không nhìn cậu ta nữa.
Hà Dĩ Kiệt trực tiếp đi tới trước mặt Tương Tư, áo gió dài nhấc lên vạt áo ở trong gió đêm, lộ ra hai chân thon dài rắn chắc hữu lực. Thân thể hắn cao to đồ sộ như núi, bước chân vững vàng lại khí thế bức người, không nói một chữ, lại có thể làm cho không người nào có thể xem nhẹ. Hắn ở trong này, những người khác giống như chỉ là vật tô vẽ thêm, dù thế nào cũng bị xem nhẹ.
Cô thở gấp, đứng ở nơi đó siết chặt hai tay, toàn thân đều đang run rẩy. Đáy mắt cô có lửa giận đang thiêu đốt, hai gò má đều nóng đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn hắn, ở trong đó có tức giận nóng bỏng, giống như đốt lên ở trong đầm nước băng hàn. Đầu quả tim Hà Dĩ Kiệt đau nhói, lại miễn cưỡng vui cười, may là còn có thể tức giận, còn có thể phẫn nộ, ít nhất dễ chịu hơn dùng vẻ mặt không có biểu tình với hắn, hắn không chịu nổi.
Hắn đi tới trước mặt cô, thân hình cao lớn giống như muốn bao phủ cả người của cô, quanh thân hắn đều là khí phách lạnh lùng và thanh hàn. Cô mấp máy môi, ức chế không được, giùng giằng mâu thuân giữa phẫn nộ chửi bới hoặc là giả bộ nói ra lời lạnh lùng, không biết nên nói ra miệng như thế nào, hắn lại đã đưa tay cầm tay cô, trên gương mặt là kiên định và bá đạo không cho cự tuyệt, tiếng nói dung nhập vào trong bóng đêm, mang theo trầm thấp làm cho lòng người sợ hãi: “Đi theo tôi.”
Hắn kéo tay cô liền đi về phía trước, Tương Tư bị hắn kéo xoay người lại, sau khi lảo đảo theo hai bước, lập tức liền bắt đầu dừng thân thể lại không muốn đi nữa. Lực đạo trên tay hắn gia tăng một chút, cô bị đau, tiếng hô tràn ra khỏi môi, lực đạo hắn liền thả nhẹ.
Tương Tư dùng cái tay còn lại tách ngón tay của hắn ra, hắn lại bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt kia như là ngôi sao lạnh ở chân trời xa xôi, làm cho người ta nhìn không thấu, đoán không rõ. Lúc nhìn cô, lại có áy náy và đau đớn thật sâu.
Cô sửng sốt, nhưng hắn cũng đã khom lưng ôm ngang cô lên, không để cho cô có thời gian tỉnh ngộ phản kháng, liền đi nhanh tới xe. Tài xế đã sớm mở cửa xe, hắn ôm cô giãy dụa đá đạp hai chân lung tung đi vào, trầm giọng quát; “Ai cũng không được qua đây!”
Cửa xe đóng lại, liền giam giữ bọn họ ở trong không gian nho nhỏ này.
Cô còn đang ở trong ngực của hắn, hai tay của hắn như là bàn ủi, vừa nóng vừa gấp gáp bóp chặt lấy cô. Cô tránh không ra, trên người toát ra một tầng mồ hôi hơi mỏng, toàn thân dinh dính khó chịu. Cô không thể tiếp tục đợi ở chỗ này, cô không thể đi với hắn, cô phải trở về, Nhất Nặc còn đang chờ cô ở nhà, cô còn muốn đút sữa cho Nhất Nặc, cô phải về nhà, cô phải về nhà!
“Hà Dĩ Kiệt, anh dựa vào cái gì bắt tôi đi với anh? Anh đã kết hôn, anh có vợ, anh bắt tôi đi với anh làm gì? Bắt tôi trở về chịu mấy roi nữa ư? Làm tình nhân bí mật bị đánh đến nửa chết nửa sống của anh nữa ư?”
Tương Tư ép mình tỉnh táo lại, lúc cô nói những lời này, đã không có phẫn nộ như vừa rồi nữa, khóe môi cô hơi nhấc lên một chút, đáy mắt mang theo mỉa mai trào phúng nhìn lại hắn, không né không tránh.
Như một gáo nước nước lạnh tưới từ trên đỉnh đầu xuống, hắn đột nhiên thanh tỉnh lại, ở trong xe mờ tối, hơi thở của hắn và cô lượn lờ cùng một chỗ, khoảng cách thân mật như vậy, lại làm cho tay chân hắn bắt đầu rét run.
Hắn đang làm cái gì, nói chỉ là liếc nhìn cô một cái, nói không hề tham gia cuộc sống của cô nữa, nhưng vì sao hiện tại lại không khống chế được muốn cô đi cùng hắn?
Hắn đâu có tư cách mang cô đi? Không, hắn hoàn toàn không có khả năng mang cô đi!
Hắn kết hôn, cưới một người phụ nữ có bối cảnh hùng hậu làm vợ, thân thể, tính mạng, tiền đồ của hắn và nửa đầu sau của Tiêu thư ký đều cột ở trên cây đại thụ kia, sao hắn có thể mang cô đi?
Thế nhưng, cứ như vậy buông tay ra, cứ như vậy thả cô đi? Hắn làm không được, hắn chỉ là nhìn chàng trai rất nhỏ tuổi kia ôm cô, chỉ nhìn bọn họ nắm tay, hắn liền chịu không nổi, hắn đã giống như muốn nổi điên, sao hắn có thể lại để cô trở về? Để cô cùng một chỗ, kết hôn, sinh con với người khác...
Thế nhưng hắn không nói ra được hai chữ giữ lại, nếu hắn muốn giữ cô lại, cũng không phải là không có biện pháp, chỉ là cần phải để Tương Tư lén lút đi theo hắn, làm một nhân tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chờ khi hắn có năng lực thoát khỏi nhà họ Đỗ, lại cho cô thân phận quang minh chính đại?