Cô càng nghĩ, liền đi càng nhanh, chỉ trong chốc lát, hắn liền không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.
Cô không có một chút lưu luyến, thậm chí ước gì nhanh một chút cách hắn thật xa. Hà Dĩ Kiệt cười tự giễu một tiếng, hắn mệt mỏi tựa ở trên chỗ ngồi trước, dạ dày lại bắt đầu ẩn ẩn đau nhức. Tay hắn nắm thành quyền để ở trên dạ dày đau đớn, khẽ dùng lực, lại dùng thêm lực, nhưng đau đớn kia chưa từng đánh tan, lại một đường lan tràn tới trái tim.
Tương Tư bước nhanh đi trở về, Trường Sinh vẫn bị hai người kia ấn ở một bên. Tương Tư dựa vào ánh đèn thấy rõ ràng, trên mặt cậu ta giống như không có vết thương, liền thở dài một hơi.
Hai người kia giống như đã nhận được mệnh lệnh, thả Trường Sinh liền đi. Gần như là vào một giây bọn họ vừa buông cậu ta ra, Trường Sinh liền lập tức cầm hai tay Tương Tư, đôi mắt cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới, hồi lâu sau mới cắn răng hỏi: “Tên khốn kiếp kia, anh ta không có khi dễ chị chứ!”
Tương Tư nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu ta, trong lòng có chút ấm áp: “Không có, chúng ta trở về thôi.”
Trường Sinh gật gật đầu, lại cầm tay cô, dắt cô đi.
Tương Tư muốn rút tay ra, Trường Sinh lại không quay đầu nói một câu: “Chị Tư Tư, chị cứ coi em như em trai của chị.”
Tương Tư ngẩn ra, đáy lòng lại chợt thở dài một hơi: “Được, kiếp này chị sẽ coi em là em trai của chị.”
Trường Sinh không đáp lời, chỉ là gật đầu lung tung một cái. Kiếp này dài như vậy, ai biết sau này sẽ như thế nào, tôi chỉ muốn bây giờ có thể thân thiết với em, tiến nhập từng chút vào cuộc sống của em, như vậy đã rất tốt rồi.
Hai người cũng không có lại nói về chuyện phát sinh vào tối hôm nay nữa, lúc trở về, thím Phúc ôm Nhất Nặc, còn đang chờ bọn họ ở phòng khách. Tương Tư không kịp rửa mặt liền chạy tới, ôm lấy con gái, hung hăng hôn mấy cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Cái miệng nhỏ nhắn của Nhất Nặc liền cười toe toét, trên mặt đầy thịt tràn ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, Tương Tư nhìn thấy, tâm đều mềm nhũn, tất cả không vui đều ném lên chín tầng mây. Cô ôm con gái tránh vào trong phòng ngủ, cởi áo đút sữa cho bé. Đôi mắt to của Nhất Nặc xoay tròn, cái miệng nhỏ nhắn bú vang lên chụt chụt, trên trán no đủ cũng có tầng mồ hôi mỏng. Tương Tư yêu thương lấy khăn tay mềm nhẹ lau trán cho bé, tay ôm Nhất Nặc lại nắm thật chặt.
Cô không thể để cho Hà Dĩ Kiệt biết sự tồn tại của Nhất Nặc, đêm nay hắn cũng đã đáp ứng cô, sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của cô nữa. Cô biết từ trước đến nay hắn nói chuyện sẽ không dễ dàng nuốt lời, nhưng trái tim vẫn treo cao, thẳng đến qua hơn một tháng, cuộc sống vẫn gió yên sóng lặng như cũ, Tương Tư mới dần dần yên lòng -- Hà Dĩ Kiệt, lần này, cuối cùng cũng không có lừa cô,.
**********
Đỗ Phương Phương ở nhà họ Đỗ suốt nửa tháng, mới bị Đỗ phu nhân tự mình đưa trở về dưới sự yêu cầu cưỡng chế của Đỗ lão tướng quân.
Ngày đó Hà Dĩ Kiệt cố ý xin nghỉ không đi làm, ở sân bay đón bọn họ. Mặc dù Đỗ Phương Phương đáp ứng trở về, nhưng khuôn mặt vẫn cứng nhắc như cũ. Xe vừa lái về nhà, ba người còn chưa đi vào trong phòng khách, Đỗ Phương Phương liền cầm ví da trong tay ném lên trên sô pha. Cô ta kiêu ngạo giơ cằm lên nhìn lại Hà Dĩ Kiệt, từng câu từng chữ vênh mặt hất hàm sai khiến mở miệng: “Hà Dĩ Kiệt, trước khi tôi tha thứ cho anh, không cho anh tiến vào phòng tôi, tôi muốn chia phòng ngủ với anh!”
Người hầu một phòng đều sửng sốt một chút, sau đó lặng yên không tiếng động tránh đi.
Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt không ngừng tái xanh, đứng ở nơi đó xấu hổ không thôi, hai tay đã nắm chặt lại. Lòng Đỗ phu nhân nóng như lửa đốt, hung hăng liếc mắt trừng Đỗ Phương Phương một cái, đang muốn mở miệng giải vây, Hà Dĩ Kiệt cắn răng nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu lại như đinh đóng cột: “Được, cứ dựa theo lời em nói, chúng ta tạm thời ở riêng.”
Thần sắc cao ngạo trên mặt Đỗ Phương Phương lập tức treo ngược ở giữa không trung. Nửa tháng này, Hà Dĩ Kiệt vẫn biểu hiện ăn nói khép nép, dù cô ta cố tình gây sự thế nào, hắn đều bao dung vô điều kiện. Lần này bị ông nội đuổi về, trong lòng cô ta cực kỳ không cam lòng, một đoàn lửa kia còn chưa hoàn toàn tản đi. Cô ta chính là muốn để cho Hà Dĩ Kiệt biết, cô ta quan tâm cái gì, cô ta chính là muốn làm cho hắn cầu xin cô ta một lần rồi một lần, bù đắp lại cho cô ta, muốn hắn hiểu rõ, là Hà Dĩ Kiệt bám lấy Đỗ Phương Phương cô ta không buông!
Trên đường trở về, cô ta liền nghĩ kỹ, cô ta muốn lập uy cho mình ở nhà họ Hà một lần nữa, muốn để mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Hà nhìn Hà Dĩ Kiệt dỗ cô ta như thế nào, cầu cô ta như thế nào, để cho bọn họ biết Hà Dĩ Kiệt bám lấy nhà họ Đỗ không buông, Hà Dĩ Kiệt rất quan tâm Đỗ Phương Phương cô ta, rất sợ hãi cô ta sẽ không hồi tâm chuyển ý!
Nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, thái độ Hà Dĩ Kiệt lại đột nhiên thay đổi!
Những lời này của hắn lập tức chặn nghẹn cô ta, một lúc lâu sau cũng không có phục hồi tinh thần lại. Hắn đáp ứng ở riêng ư?
Trời biết, cô ta hoàn toàn không muốn ở riêng, cô ta chỉ muốn để hắn cầu xin cô ta mấy câu...