Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 682



Editor: May

Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới chậm rãi mở mắt ra, hắn giống như có một chút ngạc nhiên nhìn cô ta; “Phương Phương, làm sao vậy?”

Đỗ Phương Phương cố gắng chống ra một nụ cười nhạt, nhìn lại ánh mắt của hắn: “Dĩ Kiệt, có phải anh quá mệt mỏi không...”

Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu, đưa tay sờ sờ ở trên mặt cô ta: “Hôm nay rất mệt.”

Trong lòng Đỗ Phương Phương lại dâng lên tới một chút hi vọng, có người đàn ông nào không muốn loại chuyện này, nhưng nếu là cực kỳ mệt mỏi, cũng có ngoại lệ thôi...

“Em đi mở nước cho anh, anh đi tắm đi, nghỉ ngơi thật tốt.” Đỗ Phương Phương chỉnh sửa tốt váy ngủ, đứng lên dừng lại ở trước mặt hắn chỉ trong chốc lát. Ánh mắt hắn rơi vào trên người cô ta lại không có một ngọn lửa nào, lòng của cô ta lại nhảy lộp bộp một chút.

Hà Dĩ Kiệt nhìn bóng lưng có chút chán nản đi vào phòng tắm của cô ta, bên môi chậm rãi tràn ra một nụ cười nhạt, hai mắt lại như là cái giếng khô sâu, yên lặng đau thương vô biên. Tư Tư, tôi không biết tại sao mình muốn như vậy, không phải là vì để cho cảm giác chịu tội ít đi một chút, không phải là vì bồi thường hoặc là vãn hồi em, tôi chỉ là muốn nói cho em biết, tôi không thể để cho em trở về bên cạnh tôi, tôi không thể ích kỷ giữ em lại, nhưng tôi lại có thể dùng phương thức của mình nói tôi yêu em, tôi yêu em, nhưng tôi không xứng với em, chuyện duy nhất có thể làm cho em, chuyện duy nhất có thể làm cho trong lòng mình dễ chịu một chút, chính là để cho mình không cần tiếp tục dơ bẩn nữa...

Người phụ nữ kia đánh em thương tích đầy mình, tôi muốn cho cô ta một phần hôn nhân và tình yêu lạnh lẽo giống như một vết nứt. Không phải cô ta nói cô ta yêu tôi sao, vậy đến gánh chịu cái giá cao khi yêu tôi đi, sống một cuộc sống quá phụ như vậy, đối với sự kiêu ngạo của cô ta mà nói, hẳn cũng là một dằn vặt không nhỏ, đây coi như là tôi đòi lại tới một chút công đạo cho em đi.

Lúc tắm rửa xong đi ra, hắn chỉ tùy ý quấn một cái khăn tắm, Đỗ Phương Phương ngồi ở trên giường, ánh mắt nhìn hắn lại dấy lửa lên. Cô ta lau khô thân thể và tóc cho hắn, vén chăn lên kéo hắn tiến vào, cũng có chút gấp gáp hôn lên, thân thể của cô ta như là cá cọ xát ở trong ngực của hắn, cô ta hôn một đường từ hầu kết của hắn đến bụng dưới rắn chắc bằng phẳng, bàn tay cô ta cầm phân thân mềm nhũn của hắn, cô ta có chút vụng về, cố gắng trêu chọc hắn, thậm chí cô ta há miệng ra ngậm chỗ đó của hắn...

Thiên kim tiểu thư cao cao tại thương này, người phụ nữ luôn luôn diễu võ dương oai này phủ phục ở dưới thân hắn, đi lấy lòng hắn, trong lòng hắn cười trào phúng, trong đầu lại xuất hiện rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tư, bên tai hắn quanh quẩn câu nói kia của cô, một lần rồi một lần: anh nhận lầm người, anh nhận lầm người, anh nhận lầm người...

Những lời này, dùng giọng nói nhỏ bé nhu nhược nói ra, lúc này như là tiếng chuông đinh tai nhức óc, đang đập lên mỗi một dây thần kinh của hắn, làm cho thân thể hắn đi theo linh hồn của hắn, cùng nhau kháng cự Đỗ Phương Phương, kháng cự tất cả của cô ta...

Tư Tư của hắn đã là bộ dạng đó, sao hắn còn có thể điên loan đảo phượng với người phụ nữ khác?

Thân thể hắn giống như là một khối băng ngàn năm không tan, phía dưới của hắn vẫn mềm nhũn, mặc cho cái lưỡi của cô ta trêu chọc trêu chọc, mặc cho tay của cô ta vỗ về chơi đùa ở tất cả chỗ mẫn cảm trên toàn thân hắn, hắn lại như là một cổ thi thể không nhúc nhích, hô hấp hắn bình ổn, nhưng trong lòng hắn cực kỳ vui sướng, gần như sắp vui vẻ cười ha ha ra tiếng...

Đỗ Phương Phương càng ngày càng hoảng loạn, cô ta ra sức mút phía dưới của hắn, cô ta giãy dụa đi cọ xát thân thể hắn, thế nhưng hắn ở trong miệng vẫn không phản ứng chút nào, cô ta gần như muốn khóc lên, khoang miệng cũng đã chua xót khổ sở không chịu nổi, rốt cục vẫn phải buông tha, nhắm mắt lại, hung hăng nện lên trên giường...

Hà Dĩ Kiệt cả kinh, thuận thế ngồi dậy, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái, đáy mắt lại tuôn ra hoảng loạn và áy náy. Hắn giữ vai của cô ta, kéo cô ta qua, cẩn thận từng li từng tí đánh giá nét mặt của cô ta, dịu dàng lau nước mắt cho cô ta, trong miệng đều là tự trách nồng đậm: “Phương Phương, xin lỗi, anh... anh...”

“Có thể là quá mệt mỏi, Dĩ Kiệt, không có chuyện gì, không có chuyện gì... Ngày mai sẽ tốt thôi...” Đỗ Phương Phương lắc lắc đầu, trong miệng nói, nước mắt lại trực tiếp chảy xuống. Chuyện này đối với người luôn luôn kiêu ngạo như cô ta mà nói, giống như là khuất nhục không xua đi được, cô ta không để ý mặt mũi, dùng hết thủ đoạn và thủ đoạn, người đàn ông của cô ta lại không phản ứng chút nào dưới sự trêu đùa của cô ta...

Cô ta càng như vậy, Hà Dĩ Kiệt lại giống như càng áy náy, hắn đau lòng ôm chặt cô ta vào trong lòng, ngữ điệu đều loạn cả lên: “Phương Phương, em cho tôi chút thời gian, mấy ngày nữa thì tốt rồi. Hiện tại không biết tôi bị làm sao vậy, em vừa đụng vào tôi, tôi liền nhớ lại những lời tuyệt tình em đã nói, tôi nghĩ tới lời em nói, tôi liền, tôi liền...”

Đỗ Phương Phương cả kinh, tránh ra từ trong ngực của hắn, cô ta có chút không dám tin tưởng nhìn lại hắn: “Dĩ Kiệt... anh nói... nguyên nhân là bởi vì em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.