Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, anh ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong không khí thoáng như có như không có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương vẫn lưu ở trong trí nhớ, quả thực rất giống nhau...
Anh giật mình chăm chú nhìn cô gái nho nhỏ đang khiếp đảm ở trước mặt mình, bỗng nhiên có chút thô lỗ túm lấy cô, ôm chặt vào trong lòng mình. Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu, chóp mũi cọ vào trên mái tóc ngắn của Tri Tri, ra sức ngửi mùi thơm trên tóc của cô...
Không phải, không ở chỗ này... Mạnh Thiệu Hiên xoay thân mình nho nhỏ ở trong ngực mình một vòng, mặt áp sát vào nơi cái cổ của cô, giống như tiểu Cẩu (chó con) ngửi ngửi vài cái, đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên vụt sáng. Hai tay của anh theo bản năng ôm cô sát hơn, lại không biết động tác của mình rất thô bạo. Tri Tri bị đau kêu thành tiếng, liều mạng giãy dụa, muốn tránh ra khỏi lòng anh, cũng không ngờ anh càng ôm chặt, thậm chí môi cũng đã áp sát vào... Quả thực anh giống như muốn khóa chặt thân mình của Tri Tri ở trong vòng ôm của mình vậy...
Tri Tri rất sợ hãi, lúc này đang ở trên đường cái lớn, hơn nữa nơi này cách nhà cũng không xa lắm, vạn nhất đụng phải người quen, thanh danh của cô... vốn dĩ đã không chịu nổi như vậy rồi ! Lúc này không thể nào còn tiếp tục bị bất luận kẻ nào làm nhục cô bởi bất cứ chuyện gì nữa !
"Anh buông tay ra! Buông tôi ra..." Tri Tri liều mạng phản kháng, lúc này người đàn ông đang ôm cô từ phía sau lưng kia lại bỗng nhiên nhẹ nhàng thử gọi một câu: "Chị dâu..."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tri Tri liền ngây người ra, Mạnh Thiệu Hiên cũng ngây dại luôn.
Sau vài giây, anh mới kịp phản ứng, trong lòng thốt lên một tiếng kêu hối hận ! Rõ ràng là anh muốn thử gọi một tiếng Tĩnh Tri, thế nào chỉ vì căng thẳng mà lại bật thốt lên một tiếng gọi chị dâu cơ chứ?
"Đồ biến thái!" Tri Tri mặt đỏ rực lên, giơ khuỷu tay lên chọc vào dưới xương sườn của Mạnh Thiệu Hiên...
"Ai chà!" Mạnh Thiệu Hiên bị đau liền buông tay ra, cúi gập thắt lưng tay phủ lên chỗ đau. Nhân cơ hội ấy Tri Tri tránh ra khỏi vòng tay ôm ấp của anh, lại lấy hết dũng khí cắn răng hung hăng giẫm lên trên chân anh một cái, sau đó hốt hoảng chạy biến đi luôn...
Mạnh Thiệu Hiên trơ mắt nhìn theo Tri Tri đang linh hoạt xuyên qua giữa đám người, chỉ chốc lát sau, đã không còn nhìn thấy cô nữa rồi.
Anh lặng im đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn kia thoáng hiện vẻ cô đơn ở giữa đám người đang ồn ào vội vàng... Cũng bởi có chút bất ngờ, mà lúc này, trên khuôn mặt quá mức thanh tú của anh, vẻ tàn nhẫn nơi khóe mắt đuôi mày cũng càng dày đặc thêm vài phần.
Kỳ thực bởi vì nhiều năm qua Mạnh Thiệu Hiên luôn phải chữa bệnh, hơn nữa mắt anh lại không nhìn được, cho nên vẫn anh chưa học chữ được quá vài ngày, trong nhà cũng không có người nào bắt buộc anh. Anh cả, anh hai đều mừng rỡ khi thấy anh mỗi ngày đều luôn như vậy, không tranh giành với sự nổi tiếng của bọn họ. Bởi vậy tuy tướng mạo của anh cũng thượng thừa, nhưng lại không thể làm việc kiểu ưu nhã thỏa đáng như anh cả, anh hai. Từ trước đến nay anh luôn phóng đãng, không ngại sự đàm tiếu của bất luận kẻ nào, anh làm việc chỉ theo trái tim của mình. Mà hành động này, trong mắt hai người già ở nhà họ Mạnh, lẫn những người trong xã hội thượng lưu không khỏi bị coi là thô lỗ, không thể chấp nhận được, nhưng chính anh lại không cần biết.
Mà đối với chuyện tình cảm, anh thực sự là một số không tròn trĩnh, anh chỉ biết rằng trong lòng mình chỉ có một mình chị dâu, còn lại anh nhất định không thích một ai khác. Cho dù tới nay không hề có tin tức gì của cô, hiện tại anh gặp được cô gái này, vừa vặn có hai điểm tương đồng như chị dâu hai của mình, tuy rằng cô không phải là Tĩnh Tri, nhưng không biết vì sao, anh lại có chút cảm giác không nói nên lời đối với cô.
Mạnh Thiệu Hiên đứng đó hồi lâu, chậm rãi giơ tay lên, anh thoáng ngửi thấy một chút mùi hương của hoa sơn chi trên người cô còn lưu lại như có như không... Anh không khỏi nắm chặt lòng bàn tay, tựa hồ như muốn giữ lại mùi hương này thêm một thời gian thật dài.
Lúc sắp về đến nhà, bước chân của Tri Tri không khỏi trở nên do dự. Mới đi đến đầu ngõ, từ rất xa đã có thể nhìn thấy ngôi nhà gác nhỏ bé, cũ kỹ của mình. Trên ban công tầng hai đang phơi một loạt quần áo và drap trải giường, vỏ chăn. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, lại nhẹ nhàng bay lên lật phật, mang theo luồng khí ấm áp. Tri Tri dựa vào ở trên tường, xoa xoa vào cổ, nơi vừa rồi bị người đàn ông kỳ quái đụng chạm vào, vẫn còn để lại chút nong nóng. Cảm giác cay đắng vẫn còn rất rõ ràng, khiến Tri Tri cảm thấy có chút sợ hãi lẫn phẫn nộ. Mấy năm nay tính nết của cô cũng đã được tôi luyện không đến nỗi nào, nhưng lúc này đây cũng không sao khống chế nổi sự tức giận.
Thật sự Tri Tri cũng không hiểu vì sao lúc này cô lại đứng ở cửa ngõ. Vừa vặn có cơn gió lành lạnh thổi tới làm cô dần dần tỉnh táo trở lại. Cô hoảng hốt chợt nhớ ra, người đàn ông này chính là ông chủ của Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, mà lần trước cô đã gặp khi đưa đồ ăn đặt mua ngoài tới đó.
Cũng thật là kỳ quái, sao cô lại có thể sai sót đến mức nhìn anh ta thành Mạnh Thiệu Đình được nhỉ? Nhưng vừa rồi, quả thật bóng lưng kia, đúng là phải giống nhau đến bảy tám phần.
Tri Tri xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, dè dặt cẩn trọng đi vòng qua một ao nước tù đọng, đôi giày xăng ̣đan trên chân cô chính là đôi giày dép duy nhất mà cô cực kỳ yêu quý.
"A, Tri Tri , cháu đã trở về rồi à, mau đi về nhà đi, mẹ cháu đang tìm cháu đấy..."
Tri Tri mới đi được vài bước, liền gặp dì Lâm ở cách vách, dì Lâm đang xách một chiếc làn, trong đó đồ ăn đã đầy đến quá nửa, bà nhìn dáng người gấy gò của Tri Tri có chút thương cảm.
Ngực Tri Tri bỗng co rút lại, cuống quít bước nhanh hơn đi về phía nhà mình: "Cháu biết rồi, dì Lâm, cám ơn ngài."
Dì Lâm nhìn bóng lưng Tri Tri đi ở phía xa, không khỏi lắc đầu thở dài: "Đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng không giống như loại đàn bà đó ."
Tri Tri chạy vài bước lên thang lầu, trên trán đã vã ra một lớp mồ hôi lấm tấm. Cửa vào nhà chỉ khép hờ, trong phòng không có một chút động tĩnh. Tri Tri vừa đẩy cửa, vừa vặn bị một vật gì đó cứng rắn nghênh đón, nện vào trên trán, Tri Tri bị đau, thét to lên một tiếng, theo bản năng giơ tay lên để che, nhưng lại chạm vào vết máu. Tiếng của mẹ cũng theo đó vang lên: "Sao mày không biết xấu hổ như vậy chứ? Loại người nào mày cũng chạy tới quyến rũ một cách đê tiện như vậy hay sao? Vì sao mày lại không đồng ý người mà thím Trần thẩm giới thiệu cho mày ? Cái bộ dạng thân thể bẩn thỉu như mày lại còn muốn như thế nào nữa đây hả?"
Máu tươi chảy xuống che mờ ánh mắt của Tri Tri. Tri Tri đã nhìn thấy rõ ràng vật mà mẹ đã dùng để đập cô. Đó là một chiếc đồng hồ báo thức bằng sắt đã cũ rỉ. Cô chịu đựng đau đớn, không hé răng, cúi đầu, nhìn thấy đồng hồ báo thức lúc này đã bị vỡ tan tành.
Mình không thể hận mẹ, chính mình đã làm hại mẹ thành ra như vậy. Mẹ cả đời được ăn ngon mặc đẹp, được ba ba nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ vì cô mà mẹ mới phải chịu liên lụy, mới trải qua một cuộc sống như vậy. Mẹ giận mình, đánh mình đều không sai... nếu như mẹ ngay một câu cũng không hề trách móc, nếu như mẹ, người đã khiến cho ba ba ngay ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời còn nhớ thương đến thế, còn nhớ thương đứa con gái mà mình yêu quý nhất đến thế, d∞đ∞l∞q∞đ lại còn tin tưởng cô, tín nhiệm cô vô điều kiện, mà yêu thương cô, thì mới có thể khiến cô không thấy dễ chịu. Nhớ lại tình cảnh ngày nào đó , ba ba đã qua đời trong trận mưa tuyết mịt mùng, bay tán loạn tim cô như bị đao cắt.
"Mẹ... xin người bớt giận, mẹ hãy nghe con nói... người mà thím Trần giới thiệu cho con đã hơn năm mươi tuổi rồi... lại còn là người tàn tật..."
Tri Tri cố gắng miễn cưỡng nở một nụ cười, cố dương mi mắt lên để nhìn. Cô nhìn thấy mẹ mặc một bộ quần áo màu lam đã bị giặt đến trắng bợt, ngồi ở trước cửa sổ đang nổi giận đùng đùng, trong tay cầm một cây quạt chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô đang ở phía đối diện liên tục mắng.
Tống Như Mi vừa nghe thấy những lời này, lại nhìn thấy vết máu trên trán con gái, cảm thấy không khỏi có ba phần hối hận, "Tri Tri con lại đây."
Tri Tri che miệng vết thương, cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống phía trước Tống Như Mi, sợ hãi mở miệng: "Mẹ..."
Trên mặt đầy vết máu, ánh mắt trong suốt chứa đầy nước mắt, trong nháy mắt Tống Như Mi có chút mềm lòng, hình dáng cực kỳ giống con gái của bà, là đứa con mà bà và Chính Tắc đã sinh ra!
Lúc tuổi còn trẻ ai mà chưa làm qua vài việc ngốc nghếch? Năm đó, chẳng phải khi ấy bà biết rõ rằng chính tắc đã kết hôn, mà vẫn còn không quan tâm, cùng với ông sinh ra Tri Tri đó sao? Cho dù bà và Chính Tắc có phải là thật tình yêu nhau hay không, trong ánh mắt người đời, bà, Tống Như Mi chính là kẻ thứ ba, được Phó Chính Tắc bao nuôi. Con gái riêng của bọn họ cũng là một đứa con không thể lộ ra ngoài ánh sáng!
Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại sinh ra vài phần áy náy, đưa tay, chậm rãi xoa mặt Tri Tri...
Tri Tri có chút giật mình nhìn bộ dáng mẹ giờ phút này. Thần sắc ánh mắt ấy chính sự thương yêu mà trong lòng cô mong mỏi bấy lâu đó sao? Cô không dám mơ tưởng, chỉ cố gắng mở to hai mắt, đôi môi hồng nhạt hơi hơi run run; "Mẹ..."
"Tri Tri..." Lần đầu tiên giọng nói của Tống Như Mi thanh âm dịu dàng như vậy, ngón tay thô ráp run run dừng lại ở trên mặt Tri Tri. Tri Tri run run nhắm mắt lại, chờ đợi bàn tay mẹ có thể dịu dàng khe khẽ vuốt ve cô mãi như vậy. Nếu đây là sự thật, cho dù là cô có phải chịu khổ, cũng sẽ không thấy còn một chút khổ sở nào nữa !
"Mày... quả nhiên mày đúng là đồ đê tiện mà! Ai đã chạm vào mày đây hả? Những thứ ở trên người mày kia là do ai để lại? Mày đúng là đồ kỹ nữ chết tiệt, đồ tiện nhân, mày đã để cho thằng đàn ông lêu lổng nào chạm vào vậy hả, mày nói đi, nói đi!"
Tri Tri đang chờ đợi được mẹ âu yếm, lại chỉ nghe thấy những lời mắng chửi liên tiếp như bị sét đánh giữa ban ngày. Mẹ túm lấy đầu cô, ra sức lắc, mái tóc của cô vì mẹ điên cuồng lôi kéo nên đã bị rụng ra một nắm. Tri Tri giống như một con búp bê vải rách nát, không thể động đậy. Chiếc áo T-shirt cũ nát trên người cô bị mẹ kéo rộng ra trượt xuống bả vai, bàn tay thô ráp của mẹ ra sức bóp cái cổ gầy yếu của cô. Lúc này Tri Tri mới hoảng hốt sực nhớ tới, vừa mới rồi người đàn ông kia đã hôn vào cổ của cô...
Cô không phải là chưa từng trải qua những chuyện của con gái, đương nhiên cô biết rằng, người đàn ông kia đã để lại dấu hôn ở trên cổ mình. Sao cô lại ngu như vậy chứ? Lúc về đến nhà vì sao lại không nghĩ tới có dấu vết gì đó đã để lại làm cho mẹ nhìn thấy?