Mắt đẹp Tạ Kiệt An
nguy hiểm nhíu lại." Nếu mẹ tới chậm, chẳng phải liền bỏ qua cái tên ôn
con một tay làm biên đạo diễn trò hay sao?!"( Biên đạo:Biên kịch và đạo
diễn)
"Khụ, mẹ tâm tình mẹ không tốt sao? Có phải hay không tối
hôm qua lại thức đêm rồi hả ?" Tạ Tư Hạo giống như con thỏ nhỏ bị xách ở giữa không trung, hai chân đạp đạp đất, chính là đạp không tới mặt đất.
" Tâm tình mẹ không tốt. . . . . . Cùng chuyện thức đêm tuyệt đối không liên quan! Tạ, Tư, Hạo!"
"Ách, đợi chút, mẹ, trước mẹ thả con xuống không phải sao? Trên ti vi những
thím là giống như mẹ vậy nắm đứa trẻ, sau đó lại đêm tới bệnh viện, ôm
đứa trẻ của bọn họ vừa khóc vừa kêu la, nói gì sớm biết cũng sẽ không
──"
"Tạ Tư Hạo, con câm miệng!" Nó ám chỉ giống như cô ngược đãi
nó! Cô tức giận cắn răng khẽ quát, nhưng mà vẫn là trước đem Tạ Tư Hạo
thả xuống.
"Cái tiểu quỷ tiểu ôn con này! Mới mấy tuổi ? Cùng
người ta học những thứ không đứng đắn kia, hạ lưu đem đùa giỡn! Còn nữa, nói không biết bao nhiêu lần rồi? Con là con gái, không cần cả ngày lẫn đêm đem " mẹ đây " giắt khóe miệng! Con phải nghe mẹ nói mấy lần. . . . . ."
Tức giận đến có thể làm được sư tử cái tiếp tục chửi.
Một bên,cậu bé sáu tuổi bị đùa giỡn lúc nãy, rốt cuộc tiến lên nói giúp Tạ Tư Hạo.
"Dì, dì không cần đối với Hạo Hạo tức giận! Là con tìm Hạo Hạo chơi, vốn là
con muốn diễn người xấu, nhưng là Hạo Hạo nói con diễn không giống, cho
nên Hạo Hạo mới đổi . . . . . . Dì đừng tức giận nữa. . . . . ." Nói
xong, cậu bé mắt to đỏ lên, nhìn vào mắt cậu bé sẽ phải rơi lệ.
Tạ Kiệt An không tức giận, cô quả thật sợ ngây người. Ông trời, trong mắt
cô tiểu Cường Cường vừa khéo léo vừa đáng yêu ! Nghe một chút cô cũng
quên là cậu bé mới vừa nói cái gì? Hừ! Không nghĩ tới tiểu ôn con nhà
cô, thế nào lại đem cậu bé làm bẩn đến mức này!
Kiệt An trầm mặt xuống."Tạ Tư Hạo, đi."Cô lạnh lùng vươn tay.
"Về nhà ăn cơm tối sao?" Tạ Tư Hạo nhỏ giọng rất lạc quan hỏi, len lén liếc về phía trên gò má cậu bé một cái.
"Đi với mẹ tới nhà Cường Cường xin lỗi!"
☆ ☆ ☆
Mặt trời gay gắt nhô lên cao, khí trời bức người.
Loại này vừa buồn chán vừa nóng, coi như là thánh nhân cũng không nhịn được
muốn điên, chứ đừng nói là hắn tự xưng là tính khí không phải người rất
tốt.
"Xe đâu? !" Điện thoại di động vừa thông qua, hắn không chờ cho đối phương có cơ hội mở miệng, lập tức oanh như một loại pháo.
"A. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái đó ──"
"Cái đó?" Lại oanh như một loại pháo đó, uy lực càng cao.
" Người sửa chữa xe nói, còn cần 20'nữa, tổng giám đốc!" Tài xế bị rống hai lần, cũng không dám cà lăm nữa.
"Hai mươi phút sau, không thấy được xe, cậu liền kêu người tới gặp tôi!" Hắn cực kỳ tức giận bỏ điện thoại di động vào túi quần.
Ghê tởm, lại muốn hắn chờ 20'! Không chỉ có mặt trời đối nghịch với hắn, ngay cả xe của hắn cũng lựa lúc này đối nghịch với hắn!
Lý Hạo kéo kéo cà vạt, mặc dù mới vừa cùng" Tập đoàn nhà hàng quốc tế " ký một khoản hợp đồng kếch xù thành công, nhưng bây giờ hắn cảm giác gì
cũng không có, chỉ cảm thấy một cỗ tức tiết lên cao.
Lý Hạo vặn
lông mày ngẫm nghĩ, hướng bước đi tới một quán cà phê bên cạnh. Có lẽ
hắn cần uống một ly cà phê đá. . . . . . A, tên tài xế chết tiệt tốt
nhất cầu nguyện cho hắn!
"Oa. . . . . ." Hắn vừa đẩy cửa ra, một
đám khách nữ nhìn thấy hắn lập tức bàn luận xôn xao, phát giác mình trở
thành tiêu điểm cuả mọi người, hắn không khỏi có chút hối hận.
Tròng mắt đen tinh xảo cuả Lý Hạo ở sau mắt kính nhanh chóng đảo qua, quán cà phê cơ hồ đầy ngập khách rồi, không đợi phục vụ tới, hắn lập tức hướng
tới gần góc cửa sổ chính mà bước đi.
"Ách, vị tiên sinh này, không có chỗ ngồi trống rồi, cái này ──" Nữ phục vụ vội vàng chạy tới có chút thở nhẹ tiến lên.
"Cô bé này cũng không ngại cùng tôi chung một cái bàn." Hắn trầm thấp cắt đứt cái nhìn của phục vụ.
Nữ phục vụ chợt ngẩn ra hai gò má bổng ửng hồng, ngay sau đó nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi thăm cô gái nhỏ."Hạo Hạo?”
"Ừ!" Tạ Tư Hạo hướng về phía cô gái đồng ý.
"Như vậy vị tiên sinh này muốn dùng một chút gì không?"
"Cho tôi một ly đá sợi tổng hợp ──"
"Chú, chú không phải tới đây ăn đá bào vị xoài ah? Con đây mới vừa cũng gọi
cái đó!" Tạ Tư Hạo ăn sạch sẽ tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Không, chú ──"
"Chú, nơi này đá bào vị xoài rất tuyệt đó! Mẹ thường nói, trời nóng làm cho
người ta muốn ngất đi, đá bào vị xoài sẽ giải nóng, nó giống như sẽ là
hạnh phúc lớn nhất đó!"
"Ách, chú ──"
"A, hay là chú không thích vị xoài?" Khuôn mặt Tạ Tư Hạo nhỏ nhắn mỹ lệ tỏa sáng lấp lánh
trong nháy mắt một tia suy sụp, dùng một đôi mắt lệ quang, thẳng tắp
nhìn chú "Không thích vị xoài".
Lý Hạo ngẩn người, hắn đột nhiên
cảm thấy nếu mình không theo ý của cô ăn đá bào vị xòai, giống như là
làm cái gì kinh thiên động địa một dạng.
"Khụ, cho tôi đá bào vị xoài đi ──"
"Cho thêm nhiều sữa đặc đấy!" Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé khôi phục lại sáng rỡ, hưng phấn chen miệng.
"Ách, cho thêm nhiều sữa đặc ──"
"Còn cho thêm mấy miếng dâu tây nữa!"
"Còn có dâu tây ──"
"Nếu như có anh đào thì thêm vào luôn!"
". . . . . ."
"Đúng rồi, cho đĩa to nha!" Mỗi lần ăn mẹ rất keo kiệt chỉ cho cô có một chút, chỉ một chút là cô đã ăn xong rồi.