Ngu Đình Huyên xoay người nhìn chằm chằm người kia, khóe miệng khẽ nhếch.
Cô nói cũng không nói, ánh mắt càng trở nên sắc bén, khiến cho lưng đối phương phải đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Tiểu thư...” Ánh mắt người này sáng lên, giọng không khỏi thấp xuống ba phần.
Ngu Đình Huyên quay đầu nhìn của trợ lý thân cận của mình, nói: "Nói cho cô ta biết!"
Trợ lý thân cận của Ngu Đình Huyên trợ lý lắm lời này một cái, nói: "Mới vừa rồi, Phó tổng đã bắt đầu hoài nghi Đại tiểu thư của chúng ta, nếu như Đại tiểu thư thờ ơ, thì chẳng phải càng khiến Phó tổng thêm phần nghi ngờ sao? Huống chi, chuyện này vốn không phải do tiểu thư làm, tại sao lại phải thay người khác chịu trận. Hơn nữa, tiểu thư nhà chúng tôi là ai? Thân phận tôn quý, huyết thống cao quý, ba cái chuyện hạ lưu như thế này, sao có thể là do tiểu thư làm được.”
Ngu Đình Huyên không để ý nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đợi Ngu Đình Huyên đi, trợ lý lắm lời lúc nãy mới lau mồ hôi chảy giọt trên trán, vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin: Đại tiểu thư đi giúp Tô Ảnh.
Sau khi nhắn xong, cô trợ lý vội vàng chạy theo, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trong phòng, Tô Ảnh nắm chặt miếng thủy tinh, trực tiếp đặt tại cổ mình, dựa lưng vào cửa sổ, cô đứng thẳng người, ánh mắt thể hiện bản thân có thể sẵn sàng chết, lạnh lùng nhìn Vương Nhạc Đông: "Hôm nay, cho dù tôi chết ở đây, cũng không cho anh toại nguyện đâu!"
Vương Nhạc Đông đưa tay lên xoa vết máu trên mặt mình.
Hắn không nghĩ tới việc trong tay Tô Ảnh lại có một mảnh thủy tinh.
Chính mảnh thủy tinh đó, đã hủy hoại mặt hắn.
Vương Nhạc Đông chạm vào vết thương, nhất thời đau điếng, càng thêm tức giận.
"Có bản lãnh thì cô nhảy đi! Đây là tầng hai mươi, nhảu xuống cô cũng chết không toàn thây!” Vương Nhạc Đông không tin Tô Ảnh sẽ nhảy lầu tự sát, từng bước hướng tới chỗ Tô Ảnh.
"Anh đừng tới đây!” Tô Ảnh khóc kêu lên: "Tôi liền nhảy xuống, cũng sẽ kéo anh theo, chúng tôi cùng gặp Diêm Vương!”
Hôm nay, làm gì thì làm hắn vẫn sẽ ngủ với Tô Ảnh.
Hắn muốn hủy diệt cô, tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô!
Đúng lúc đó, điện thoại của Vương Nhạc Đông đổ chuông.
Vương Nhạc Đông cầm lấy điện thoại di động, cũng không thèm nhìn ai gọi tới, trực tiếp bỏ sang một bên, từ từ vươn hai tay tới chỗ Tô Ảnh: "Có tới Địa Ngục, tôi cũng không sợ!"
Lời nói vừa dứt, hắn nhào tới chỗ Tô Ảnh!
"Cứu mạng!” Tô Ảnh quơ quơ mảnh thủy tinh về phía Vương Nhạc Đông!
Vương Nhạc Đông liều mạng bị thương, ôm lấy Tô Ảnh, làm cô ngã xuống đất, dùng sức bắt lấy tay cô, cố gắng kéo miếng thủy tinh ra khỏi tay cô từng chút một.
Tô Ảnh thấy mình không giữ không miếng thủy tinh nữa, ngẩng đầu cắn vào tai Vương Nhạc Đông.
Vương Nhạc Đông tát cô, hất thẳng cô ra.
"Tiện nhân, dám cắn tao! Giờ tao sẽ lấy mạng mày!” Vương Nhạc Đông nhào tới chỗ Tô Ảnh, xé rách quần áo cô.
"Phó Thịnh, cứu tôi! Anh mau tới đi!” Tô Ảnh liều mạng bò dậy, nhưng Vương Nhạc Đông phía sau đã nhanh chóng bắt lại.
Cùng lúc đó, Phó Thịnh đang đưa người đến tìm tới tầng này.
Tiếng kêu cứu thê lương của Tô Ảnh khiến anh ngưng bước đi.
Phó Thịnh bất chấp nhấc chân lên đạp cửa.
Rầm rầm rầm!
Tất cả cửa phòng tại khu vực này đều bị Phó Thịnh đạp ra!
Đúng lúc Vương Nhạc Đông xé quần áo Tô Ảnh, cửa phòng đột nhiên bị đá văng!
Phó Thịnh nhìn vào bên trong liền thấy toàn bộ bên trong.
Cả người Tô Ảnh là máu đang gục trên mặt thảm, quần áo bị xé rách, dường như sẽ bị vũ nhục ngay sau đó.
"Vô liêm sỉ!" Phó Thịnh sải bước chạy tới, đạp vào người Vương Nhạc Đông.