Mắt Tô Ảnh mở lớn: "Cái gì?! Không phải nói Ngu Đình Huyên là người thừa kế duy nhất của Ngu gia sao? Sao lại còn một đứa con riêng?”
Mẫn Chỉ cười gật đầu, tiếp tục nói: "Đúng, đây chính là điểm lợi hại của Ngu Đình Huyên. Năm đó, cô ấy còn chưa đầy mười tám tuổi, còn chưa kịp vui mừng vì ba mình còn sống trở về, lại tận mắt chứng kiến ba quay lại cùng một người phụ nữ và một đứa con riêng. Ngu gia thấy vậy thì nhất trí yêu cầu đổi người thừa kế thành đứa con trai đó. Lý do là vì, phụ nữ không thể kế thừa gia nghiệp được.”
"Ngu Đình Huyên lại một lần nữa thể hiện thái độ cường ngạnh của bản thân, cô ấy không khóc, cũng không trách vấn đề con riêng. Một bên lợi dụng việc không đồng ý để Ngu gia cho tên đứa con riêng này vào gia phả, một bên âm thầm xử lý những người gây khó dễ cho mẹ con cô, ghi chép lại từng người, ẩn nhẫn ‘ngủ đông’, đợi đến khi Ngu gia lão gia tử trở lại, toàn bộ bạo phát ra."
"Lúc ấy, Ngu gia nghĩ muốn giấu tin cũng không còn kịp, tất cả mọi người đều biết người Ngu gia đã khi dễ mẹ con cô ấy như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, từ trong ra ngoài, từ việc riêng đến việc công, ủy khuất của mẹ con Ngu Đình Huyên đều bị phơi bày, danh dự của Ngu gia cũng theo vậy mà xuống dốc không phanh.”
"Những người cố gắng đoạt quyền từ tay mẹ con Ngu Đình Huyên lúc đó chật vật không chịu nổi. Thậm chí còn bêu ra một tin, có một chú ngủ với chị dâu của mình, thay chị dâu xử lý công việc của công ty. Tin tức kia vừa nổ ra, người khác không biết chứ ba của Ngu Đình Huyên rốt cuộc không thể ngồi yên."
"Ban đầu, ông ta yêu thích người phụ nữ thứ ba đó, còn âm thầm có ý muốn đổi người thừa kế thành con riêng của mình. Nhưng lúc tin tức nổ ra đó, ông lại không biết nói gì, như vậy chẳng khác nào đội mũ xanh (bị cắm sừng). Người đàn ông nào mà chịu được tin đồn như vậy chứ. Cho nên, mẹ Ngu Đình Huyên tiếp tục không nói gì, buộc chồng mình phải giữ vững lập trường.”
"Ông nội của Ngu Đình Huyên nhanh chóng ra tay lấy đi vọng tưởng của con trai, bảo vệ địa vị của Ngu Đình Huyên. Để trấn an Ngu Đình Huyên và mẹ cô ấy, ông cô đã thông báo cho tất cả mọi người biết, mình chỉ có một mình Ngu Đình Huyên là cháu gái, không nhận người cháu là con riêng. Giải quyết chuyện bên ngoài, đến lượt giải quyết vấn đề nội bộ”
"Ngu Đình Huyên tốt nghiệp thạc sĩ xong lập tức trở về làm việc tại công ty của Ngu gia, qua ba năm, cô ấy vững vàng có được vị trí của mình, năm ấy, đứa con riêng mười một tuổi. Ngu Đình Huyên hai mươi tuổi. Ngu Đình Huyên không có báo cho bất kỳ ai, bí mật đi gặp người thứ ba và người con riêng, không ai biết bọn họ nói gì, sau đó hai người kia đi nước ngoài, không trở lại.”
Tô Ảnh không nhịn được tò mò hỏi: "Vậy ba của Ngu Đình Huyên không có ý kiến gì sao? Dù sao cũng là con của ông ấy."
Mẫn Chỉ khẽ cười nói; "Đúng vậy thì đã sao? Không được vào gia phả, thì vĩnh viễn không thể cho người khác biết. Huống chi, Ngu gia hiện tại từ trên xuống dưới đều phụ thuộc vào Ngu Đình Huyên để sinh tồn. Sở dĩ Ngu gia phát triển nhanh như vậy, chính là nhờ sản phẩm độc quyền của Ngu Đình Huyên, nhờ đó mà có thêm nhiều quan hệ to lớn. Cũng vì chính điểm này mà có thể tạo quan hệ với Phó gia, khiến cho địa vị của Ngu gia được nâng tầm. Đắc tội với Ngu Đình Huyên, có nghĩa là mất đi cơ hội hợp tác với Phó gia, cô nói xem, nhưng người ở Ngu gia đâu có ngu, chỉ một đứa con riêng sao có thể quan trọng bằng Ngu Đình Huyên được?"