Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 165



Những người này như có tình báo từ trước, vì vậy những món quà tặng đều rất có chừng mực, không quá quý, nhưng cũng không đến mức thất lễ.

Đều khiến Tô Ảnh muốn từ chối cũng không kiếm đâu được cớ.

Tô Ảnh nhìn đống quà cáp trước mắt, không khỏi cười khổ.

Tô Ảnh lấy điện thoại chụp lại hết đống quà rồi gửi cho Phó Thịnh: "Phó tổng, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nhiều người lại thích làm quan như thế rồi, đều là tiền a!"

Phó Thịnh nhanh chóng nhắn lại: "Yo, phát tài nha."

Tô Ảnh lập tức nịnh hót: "Đúng đúng, đáng tiếc đều là đồ của phụ nữ, nếu không lập tức nộp toàn bộ vào quốc khố."

"Hừ." Phó Thịnh gửi một chữ, sau đó gửi tiếp một icon khinh bỉ đính kèm tin nhắn: "Siêng năng làm việc, nếu không bắt cô đền gấp đôi!"

Tô Ảnh le lưỡi, bắt đầu dọn hết quà vào túi.

Ngôi biệt thự này của nhà Ngu Đình Huyên xây dựa trên núi nước.

Điều thú vị nhất chính là cái hồ nhân tạo này.

Nói là hồ nhân tạo, thật ra chỉ được coi như hồ bán nhân tạo.

Hồi trước cái hồ này là một cái ao tự nhiên, diện tích chừng hai mẫu đất.

Sau đó, Ngu gia mua lại đất ở đây, mở rộng diện tích ao, đồng thời xây dựng hệ thống dẫn nước suối từ trên núi xuống, tạo thành hồ nhân tạo như bây giờ.

Trong hồ thả rất nhiều cá, đều là các loài cá nước ngọt và một số loại cá cảnh.

Cho nên cái hồ này nghiễm nhiên cũng trở thành địa điểm sản xuất cá tôm cùng cá cảnh của Ngu gia.

Ngôi biệt thự không to, chỉ ba tầng.

Sau biệt thự là ngọn núi đã được gia cố, có thể nói là nhà xây dựa trên núi.

Còn có hệ thống thang cuốn trên vách rẽ thẳng ra sau núi.

Nhưng mà dường như không có ai hứng thú với điều này.

Bởi vì núi rất dốc, nếu đang đi mà nhỡ gặp trời mưa, không ngã chết cũng phải tàn phế.

Lại nói, Ngu gia còn lắp hệ thống dải ngăn cách đặc biệt, hơn nữa còn kích điện, lúc nào cũng có thể đảm bảo an toàn cho ngôi biệt thự.

Ban ngày nắng gắt, vì vậy mọi người hoặc là chỉ ở trong phòng hoặc là dạo quanh biệt thự tán ngẫu, đến chiều tối mọi người mới lũ lướt kéo nhau đi ngồi thuyền dạo hồ.

Tô Ảnh và Mẫn Chỉ ngồi với nhau, nhìn mặt hồ xanh mướt trước mắt, đột nhiên cảm thấy cũng được thư giãn phần nào.

Những người ở đây đều là tiểu thư khuê nữ, tự nhiên sẽ không ai ầm ĩ lớn tiếng, mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện vài câu rồi đồng loạt im lặng ngắm cảnh.

Ngu Đình Huyên tựa vào lưng ghế, ngẩn người nhìn mặt hồ xanh mướt.

Bên cạnh có mấy người định đến chào hỏi Ngu Đình Huyên, nhưng thấy Ngu Đình Huyên ngẩn người, lại không dám qua bắt chuyện, chỉ có thể không ngừng nhìn về phía Ngu Đình Huyên.

Ngu Đình Huyên không giống bọn họ.

Ngu Đình Huyên là người nắm được thực quyền trong tay.

Nếu như Ngu Đình Huyên thật sự cũng có ý với Phó Thịnh, phần thắng của những người khác gần như bằng không.

Vả lại hôm nay bọn họ cũng nhận ra, thái độ của Tô Ảnh đối với Ngu Đình Huyên vô cùng tốt.

Cho nên bọn họ đều muốn thử thăm dò Ngu Đình Huyên, xác định bản thân có bao nhiêu phần thắng.

Nhưng cho dù Ngu Đình Huyên biết ý định của bọn họ, cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội này.

Ha, dựa vào cái gì?

Dạo một vòng hồ, tiếp đến mọi người cùng đến thăm quan hòn đảo nhân tạo giữa hồ.

Trên đảo có một cái đình rất lớn, giống với biệt thự, cái đình này cũng được xây theo phong cách thuần trắng.

Trong thế giới xanh mướt này, một màu trắng như vậy vô cùng bắt mắt.

Trong đình đã sắp rất nhiều ghế, một cái bàn dài bày la liệt món ngon, còn có đầu bếp đang chế biến bên cạnh.

Đây mới là chủ đề chính của buổi dạo hồ hôm nay.

Tô Ảnh và Mẫn Chỉ chọn vài món, tìm bừa một chỗ ngồi xuống.

Mẫn Chỉ vừa định bắt tay vào ăn, lại có người gọi cô nàng đi giúp gì đó, xưa nay Mẫn Chỉ vốn hiền lành, đương nhiên sẽ không từ chối.

Tô Ảnh cũng không để bụng, một mình ngồi lại thưởng thức món ngon.

Tô Ảnh ăn một miếng bánh ngọt ô mai, cảm thấy ngon miệng bèn định đi lấy thêm mộ miếng nữa.

Đúng lúc Tô Ảnh chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe cách đó không xa vang lên một giọng nói quen thuộc: "Đã chuẩn bị xong xuôi, tối nay có thể ra tay bất cứ khi nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.