Người đàn ông kia nhún vai, ý vị thâm trường cười nói: “Biết biết, là người của cậu!”
Sau đó anh ta nói với Tô Ảnh: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Sầm Yến Hành, cùng Phó Thịnh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng chung một đại viện.”
Tô Ảnh lập tức rút cánh tay ra khỏi khuỷu tay Phó Thịnh, cô đứng nghiêm trang, cung kính chào hỏi: “Sầm thiếu, chào ngài, tôi tên Tô Ảnh, là trợ lý sinh hoạt của Phó tổng.”
“Tô Ảnh, tên này dễ nghe.” Sầm Yến Hành híp mắt nghĩ nghĩ, nói: “Về sau gọi cô là tiểu Ảnh.”
Tô Ảnh còn chưa mở miệng, Phó Thịnh trực tiếp lại đơn giản thô bạo cắt ngang nói: “Bớt buồn nôn đi! Những người khác đều tới rồi sao?”
Sầm Yến Hành cười ha hả trả lời: “Ngoại trừ Diệp Tự thì chỉ thiếu mỗi mình cậu.”
Đang nói đến đây, Tô Ảnh nhìn thấy một đám người từ xa đi tới, vẻ mặt câu nệ lại kích động, mỗi người đều cung kính chào hỏi: “Anh Phó.”
Phó Thịnh chỉ gật đầu, đám người kia cũng đã kích động không chịu được.
Sầm Yến Hành nhìn Tô Ảnh đứng ở một bên giống như tên ngốc nên nhịn không được phổ cập khoa học cho cô: “Những người này đều xuất từ đại viện, không sai, chính là đại viện quân khu đế đô. Đừng nhìn chúng tôi cùng lớn lên chung một đại viện nhưng đều phải phân cấp bậc.”
Tô Ảnh không nhịn được hỏi: “Vậy Phó tổng là cấp bậc gì vậy?”
Sầm Yến Hành cười ha ha nhìn đôi mắt to thanh triệt của Tô Ảnh, không nhịn được muốn xoa đầu cô nhưng vừa nhìn đến ánh mắt lạnh buốt của Phó Thịnh, anh ta lập tức thu hồi cánh tay, thấp giọng giải thích nói: “Tự nhiên là cao cấp nhất, cô không thấy những người khác đều đến nịnh hót sao?”
Tô Ảnh nghe Sầm Yến Hành trắng trợn giải thích như vậy còn tưởng sẽ chọc những người khác không vui, dù sao anh ta cũng không có ý định nói thầm gì.
Ai mà biết đám người kia nghe Sầm Yến Hành nói vậy, không những không tức giận ngược lại còn khách khí trả lời: “Anh Sầm nói phải, đại viện của chúng ta đáng giá kiêu ngạo nhất không gì hơn gì Anh Phó, Anh Sầm cùng anh Diệp.”
Tô Ảnh không nhịn được hỏi: “Anh Diệp?”
“Ừ, là Diệp Tự, hôm nay cậu ta không tới, nói không chừng lần sau là có thể gặp được.” Sầm Yến Hành kiên nhẫn giải thích: “Ba người bọn tôi có quan hệ tốt nhất.”
“Vậy à.” Tô Ảnh như suy tư gì đó, cô gật đầu, thân là trợ lý đủ tư cách, cô nhất định phải thời thời khắc khắc ghi nhớ mạng lưới quan hệ bên người lãnh đạo, như vậy mới sẽ không làm lỗi.
“Vô nghĩa quá.” Phó Thịnh lạnh lùng nhìn thoáng qua Sầm Yến Hành, nhìn thấy Tô Ảnh cùng Sầm Yến Hành vừa nói vừa cười, anh cảm thấy đáy lòng không thoải mái.
Đồ ngốc này đối với anh thì sợ tránh né không kịp, gặp Sầm Yến Hành thì biến thành vừa nói vừa cười?
Hừ! Mơ tưởng!
Lúc này, Mộc Minh giơ điện thoại tới: “Phó tổng, là điện thoại của Diệp thiếu.”
Phó Thịnh giơ tay nhận lấy: “Diệp Tự, cậu không tính toán về nước sao?”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm thanh dễ nghe cực kì: “Ha ha, còn không phải có cậu ở đó sao? Tôi có thể yên tâm rồi! Nghe nói cậu thay tôi giáo huấn cậu em họ không hiểu chuyện rồi hả? khiến cậu lo lắng chuyện của ông nội rồi.”
“Cậu vô nghĩa cũng thật nhiều.” giọng điệu của Phó Thịnh nháy mắt hòa hoãn xuống: “Còn nói khách khí với tôi như vậy? Em họ cậu bị tôi đánh cho một trận, đưa đi Sơn Tây đào mỏ than! Thân thể ông nội Diệp không có gì trở ngại, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể xuất viện.”
Đầu điện thoại bên như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Hôm nay tôi không thể quay về, cậu uống thay tôi vài ly.”
“Yến Hành có chuyện nói với cậu, tôi đưa điện thoại cho cậu ta.” Phó Thịnh đơn giản ném điện thoại cho Sầm Yến Hành, sau đó quay đầu rời đi.
Tô Ảnh nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình cũng cá tính như vậy, không nhịn được thè lưỡi với Mộc Minh rồi mới đi theo.
Những người khác cũng sôi nổi đi theo Phó Thịnh đi vào khách sạn.
Tô Ảnh nhìn bóng dáng đĩnh bạt của Phó Thịnh, lúc này mới hồi tưởng lại ngày đó gặp được Phó Thịnh ở bệnh viện, thì ra là anh ta đi gặp ông nội của Diệp Tự, thì ra người bị anh ta đánh là em họ của Diệp Tự.