Tô Ảnh kinh hoảng thất thố muốn đẩy Phó Thịnh ra nhưng sức lực bé nhỏ của cô dùng trên người đàn ông này giống như kiến càng với cây cổ thụ, căn bản đẩy không đi.
Ngón tay của Phó Thịnh linh hoạt đẩy dây đeo trên vai Tô Ảnh ra bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Anh dừng động tác trên tay lại.
Anh từ từ buông lỏng Tô Ảnh, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô bất lực lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng phảng phất như bị kim đâm, đau âm ỉ.
Cô ta khóc gì chứ? Thân là lễ vật chỉ cho phép thuận theo không được phép phản kháng.
Phó Thịnh chuẩn bị tiếp tục công việc bỗng nhiên anh nhìn thấy bên trong đôi mắt cô ẩn giấu sự không cam lòng.
Ánh mắt này làm anh chẳng còn hứng thú, anh xoay người buông tha Tô Ảnh, sau đó đứng thẳng người lên.
Phó Thịnh đảo qua người Tô Ảnh một lượt, gương mặt anh tuấn mất hết sự kiên nhẫn: “Dáng người quá kém, gương mặt quá xấu, đầu óc quá ngu xuẩn, không đủ tư cách làm ấm giường. Nhưng nếu chủ tử của cô lao lực trăm cay ngàn đắng muốn đưa người tới, vậy tôi đây miễn cưỡng nhận lấy, giữ cô làm trợ lý bên người vậy.”
Chờ đã, cái gì mà ấm giường? cái gì mà trợ lý hả?
Có phải người đàn ông này nhầm lẫn gì hay không?
Anh ta xem cô là lễ vật chủ động đưa tới cửa sao? Cho nên mới làm chuyện quá phận với cô hả?
Không được, cần phải giải thích rõ ràng!
Tô Ảnh run rẩy từ trên mặt đất đứng lên, hung hăng lau nước mắt, sau đó nghiêm túc nhìn Phó Thịnh nói: “Tiên sinh, có phải anh nhận sai người hay không? Tôi không phải người do ai đưa tới cả...”
Người đàn ông này thật quá bá đạo, còn không cho người ta nói cho hết câu.
“Ba ngày sau tới đưa tin.” Phó Thịnh nói xong câu đó, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Mộc Minh, nhân viên phụ trách hàng ngày của cậu làm việc quá chậm, đổi đi, để cô ta thay thế vào.”
Bên ngoài phòng tắm, trợ lý Mộc Minh lập tức nhận lệnh: “Vâng thưa tổng giám đốc.”
Nghe người đàn ông này và trợ lý của anh ta kẻ xướng người phụ họa, Tô Ảnh đứng đó tức giận mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Gặp qua người bá đạo nhưng chưa gặp ai không nói lý như vậy.
Chẳng thèm nghe người ta giải thích gì hết.
Mặc kệ anh ta là ai, sao có thể không phân biệt phải trái đã tự ý quyết định chứ?
Quả thật quá đáng.
Thôi, không chấp nhặt với kẻ điên này, việc gấp gáp trước mắt là phải về nhà, trong nhà còn có chuyện quan trọng hơn cần cô giải quyết.
Tô Ảnh sửa sang lại lễ phục ướt đẫm trên người, không rảnh tìm đồ thay thế mà lập tức
chạy về nhà.
Cô phải nhanh chóng về nhà báo cho chị biết vai diễn này không thể nhận, nhà làm phim kia quá ghê tởm.
Nếu không phải cô chạy nhanh chỉ sợ hôm nay sẽ bị nhục nhã rồi.
Không thể để chị rơi vào bẫy rập được.
Tô Ảnh không hề do dự, xoay người đẩy cửa phòng nhanh chóng rời đi.
Chờ về đến nhà, Tô Ảnh còn chưa mở miệng nói chuyện đã bị quăng một cái tát!
“Bốp ——”một cái tát này trực tiếp đánh Tô Ảnh ngu ngơ.
Tô Ảnh khó tin nhìn cô gái trước mắt mình, đây là chị kế của cô, là tiểu minh tinh hết thời.
“Tô Ảnh, quả thật mày làm mất mặt nhà chúng ta rồi!” Điền Mỹ Hòa xanh mặt chỉ vào cái trán Tô Ảnh nói: “Điền gia chúng tôi dung không nổi loại bại hoại như mày, tiện nhân, cút đi cho tao!”
“Nói cái gì? Tao bảo mày đi mời nhà làm phim ăn cơm chứ không bảo mày ngủ với ông ta.” Điền Mỹ Hòa nắm một xấp ảnh chụp, hung hăng ném ở trên mặt Tô Ảnh.
Ảnh chụp đập vào mặt đau rát.
Tô Ảnh không xem những tấm ảnh chụp, bởi vì cô không ngủ với nhà làm phim.