Xung quanh vốn còn đang vang lên âm thanh nghị luận sôi nổi nhưng lúc này lại biến mất không thấy.
Không ai dám nghị luận bạn gái của Phó Thịnh.
Không ai dám phê bình Phó gia.
Phó lão gia thân là nguyên soái tướng quân, Phó lão phu nhân là tiền bối của viện nghiên cứu.
Hai người một thân chiến công hiển hách, ở trên lưng ngựa chiến đấu cả đời.
Thân phận tôn quý và mặt mũi lớn như vậy chính là không cho phép người khác dễ dàng chửi bới.
Phó Thịnh nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tô Ảnh, anh nhăn mày, đang muốn nói chuyện thì một cô gái đứng bên cạnh nói: “Tôi mang cô ấy đi đổi bộ quần áo khác.”
Phó Thịnh nhìn nhìn người này, gật đầu đồng ý. Hiển nhiên, anh rất tín nhiệm người này.
Người kia đi đến trước mặt Tô Ảnh, vươn tay chạm vào má cô, nhìn đến năm ngón tay hiện rõ trên mặt cô, cô gái kia mở miệng: “Đánh tàn nhẫn như vậy làm sao người ta có thể tin cô ta là chị cô được chứ?”
Tô Ảnh thấp giọng trả lời nói: “Chị ta không phải là chị tôi hơn nữa chị ta còn nói dối.”
“Đi theo tôi sửa sang lại một chút nào.” Cô gái kia mỉm cười dịu dàng với Tổ Ảnh. Tô Ảnh theo bản năng đi theo cô gái kia rời đi.
Cô gái này mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp, làm người ta có thể buông lỏng cảnh giác lựa chọn tin tưởng đối phương.
Tô Ảnh đi theo cô gái kia rời đi, Phó Thịnh ngẩng đầu nhìn Điền Mỹ Hòa: “Cô thì tính là thứ gì?”
Lúc này Điền Mỹ Hòa mới phản ứng lại, buột miệng thốt ra: “Tiên sinh, chào ngài, có phải ngài có hiểu lầm gì hay không? Loại người thấp kém như Tô Ảnh sao có thể do ngài mang tới chứ? Cô ta không học vấn không nghề nghiệp, tam quan bất chính, luôn chạy tắt theo kẻ có tiền...”
Điền Mỹ Hòa còn chưa nói xong, đám người xung quanh hít khí lạnh, sôi nổi dùng ánh mắt thương hại nhìn cô ta.
Vừa nãy bọn họ còn cảm thấy cô gái này không tồi, hiện tại mới thấy đầu óc cô ta có vấn đề.
Lời của Phó đại thiếu nói có thể dễ dàng phản bác như vậy sao?
Vừa nãy người ta đã nói rõ ràng cô gái kia là do anh ta mang tới.
Điền Mỹ Hòa này không muốn sống nữa sao?
Còn dám nói như vậy?
“Haha, loại ngu xuẩn này là ai cho vào vậy?” Phó Thịnh xoay người rời đi: “Đuổi ra ngoài!”
Mộc Minh lập tức đi tới, khách khí nói với Điền Mỹ Hòa “Vị tiểu thư này, mời đi cho.”
Trong mắt Điền Mỹ Hòa hiện lên sự ghen ghét đến mức điên cuồng.
Không có khả năng!
Sao Tô Ảnh có thể nhận thức được người đàn ông chất lượng tốt như vậy?
Sao cô ta có thể xứng?
Không, tuyệt đối không thể!
Chỉ cần là đồ của Tô Ảnh, cô ta phải cướp đi toàn bộ!
Mặc kệ là đồ vật hay là người đều cướp hết.
Điền Mỹ Hòa không màng Mộc Minh ngăn trở, mạnh mẽ chạy tới trước mặt Phó Thịnh. Lúc cô ta nhìn thấy rõ gương mặt của anh, đáy lòng càng thêm ghen ghét.
Cô ta còn chưa kịp nói thì đã bị Mộc Minh che miệng kéo ra ngoài, Phó Thịnh chẳng thèm nhìn lấy cô ta một cái mà nhanh chóng rời đi.
“Ưm,… buông tôi ra.” Phó Thịnh rời đi, lúc này Mộc Minh mới buông lỏng tay ra, sau đó bị Điền Mỹ Hòa đẩy ra: “Anh thì tính thứ gì cũng dám ngăn trở tôi?”
Đám người xung quanh lại hít vào ngụm khí lạnh.
Điền Mỹ Hòa này thật là trâu bò!
Dám nói như vậy với trợ lý bên người Phó Thịnh, quả nhiên là chê sống lâu!
Mộc Minh thấy loại đàn bà như cô ta quá nhiều rồi, cũng không lắm lời làm gì, anh ta cầm lấy khăn ướt từ trong tay người khác lau tay mình sau đó khinh thường nói: “Ngay cả Phó tổng là ai đều không quen biết, cô tới tham gia tiệc tối là để phao đàn ông sao?”
Nói xong, Mộc Minh quay đầu rời đi.
Đám người xung quanh sôi nổi che miệng cười nhạo, những tiếng cười khinh miệt đó làm Điền Mỹ Hòa cảm thấy sau lưng như có kim chích.
Cô ta chỉ là nghệ sĩ bé nhỏ đương nhiên hông có tư cách quen biết bị Phó đại thiếu thân phận tôn quý hàng đâu như vậy.
Hôm nay ở chỗ này mất hết mặt mũi như vậy, đáy lòng Điền Mỹ Hòa càng thêm ghen ghét!
Tô Ảnh, đều tại mày, là mày sai, mày làm tao xấu mặt, món nợ này tao sẽ từ từ tìm mày tính sổ.
Tô Ảnh, chuyện của chúng ta không để yên như thế này đây!