"Cô dám mạnh miệng!" Tô Như Thiến nghe thấy những lời Tô Ảnh nói, nhất thời trầm mặt xuống, giơ tay lên tát mạnh vào trên mặt Tô Ảnh: “Tiện nhân!"
"Bốp!" Tô Ảnh bị tát thiếu chút nữa lảo đảo.
Tô Ảnh bụm mặt, khó có thể tin nổi nhìn Tô Như Thiến.
Cô không ngờ, Tô Như Thiến nói ra tay là ra tay luôn.
Nào còn dáng vẻ của phu nhân nhà giàu?
Rõ ràng là người phụ nữ đanh đá đầu đường xó chợ!
"Mẹ tiện nhân sinh ra con tiện nhân, chẳng lẽ không đúng?" Tô Như Thiến thấy vẻ mặt tràn đầy không phục của Tô Ảnh, giơ tay lên muốn đánh tiếp.
Đúng lúc này, giọng nói của Mẫn Chỉ vang lên ở cạnh đó: "Mao phu nhân uy phong thật đấy!"
Một giây tiếp theo, Mẫn Chỉ bước nhanh hai bước, kéo Tô Ảnh ra sau lưng mình, mắt nhìn chằm chằm vào Tô Như Thiến: "Xem ra Mao phu nhân là người có giáo dục tốt! Mở miệng ngậm miệng đều là tiện nhân, động một cái là mắng chửi mẹ người ta, quả nhiên là có giáo dưỡng!"
"Cô!" Tô Như Thiến nhìn thấy Mẫn Chỉ tới, vừa định nổi giận với Mẫn Chỉ, nhưng trong lòng bà ta thầm ước lượng sức nặng của Mẫn gia, cuối cùng không dám cãi lại, chỉ có thể giận dữ nhìn Tô Ảnh nói; "Chờ lát nữa thi đấu, tôi nhất định sẽ cho ê mặt!"
Nói xong, Tô Như Thiến xoay người rời đi.
Tô Ảnh che mặt, mắt như phun ra lửa nhìn Tô Như Thiến.
Trước kia, cô thật sự không nghĩ việc nấu ăn quan trọng như thế nào. Vậy nên mỗi lần mẹ thúc giục cô luyện tập nấu nướng, cô đều lười biếng tìm cớ trốn.
Không ngờ bây giờ lại vì tài nấu nướng, mà gây phiền toái cho mình, còn phải dùng tài nấu nướng để cứu lấy danh dự cho mẹ.
Mẫn Chỉ đau lòng nhìn bên má của Tô Ảnh, cũng may không bị thương, chỉ hơi đỏ lên mà thôi.
Mẫn Chỉ không nhịn được oán trách cô: "Bà ta đánh cậu, sao cậu không tránh ra?"
Tô Ảnh che một bên má, nói: “Mình nào nghĩ bà ta nói ra tay là ra tay luôn? Làm gì có phong thái của phu nhân nhà giàu, mình thấy, mấy phụ nữ đanh đá ở đầu đường xó chợ còn hiểu lý lẽ hơn bà ta. A a a, nhẹ thôi, đau!"
Mẫn Chỉ nheo mắt nhìn cô: "Bây giờ mới biết đau?"
Tô Ảnh đau khổ nói: “Mao phu nhân đặc biệt trả thù để con gái hả giận, chắc trưa hôm nay sẽ nổ ra trận ác chiến. Đúng rồi, có bao nhiêu người biết chuyện mình và ta thi đáu với nhau?"
"Nhưng người nên biết, thì đều biết cả." Mẫn Chỉ tức giận nhìn cô nói: "Được rồi, đi, cậu về phòng trước đi, mình đi luộc quả trứng cho cậu xoa mặt."
Tô Ảnh ngoan ngoãn đi theo Mẫn Chỉ trở về.
Sau khi trở lại phòng của mình, ngón tay của Tô Như Thiến vẫn còn khẽ run.
Cô gái kia, có mấy phần giống con tiện nhân kia.
Nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau!
Con con tiện nhân đó luôn có dáng vẻ nhu nhu nhược nhược giống Tây Thi bệnh, còn con ranh con này thì ngoài mềm trong cứng, miệng lưỡi sắc sảo.
Chắc bọn họ không có quan hệ gì đâu?
Tốt hơn hết là con ranh con kia không có quan hệ gì với con tiện nhân đó, nếu không, bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con ranh đó!
Mao Vũ Phỉ thấy Tô Như Thiến trở lại, nhất thời vui vẻ hỏi: "Mẹ, thế nào rồi? Vừa rồi mẹ có xả giận cho con không?"
Tô Như Thiến vừa nhìn thấy con gái mình, đã trở nên dịu dàng, nói: "Vừa rồi mẹ cho nó một cái bạt tai, vốn muốn cho nó thêm mấy cái bạt tai nữa để xả giận giúp con, ai ngờ nửa đường nhảy ra một đứa Trình Giảo Kim, ngăn giữa chừng! Mẫn gia, cũng không phải là gia đình chúng ta có thể đắc tội."
Mao Vũ Phỉ lập tức mất hứng nói: "Thật là đáng ghét! Nhưng không sao cả, chờ lát nữa lúc thi đấu, mẹ phải xar giận giúp con! Lại nói, mẹ ơi, mẹ có mời Phó Thịnh làm giám khảo không? Còn nữa, gia vị lần này mẹ mang tới, đã tìm ra được cách điều chế chưa? Lần này không thể thua Tô Ảnh được, khó khăn lắm con mới có cơ hội tiếp xúc tới Phó Thịnh, lần này tuyệt đối không thể để Tô Ảnh đắc ý!"
Ánh mắt của Tô Như Thiến trầm xuống: “Nhiều năm qua cách điều chế của Tô gia không bị phá giải, sao mẹ có thể phá giải hết trong thời gian ngắn được? Nhưng con ta yên tâm, nếu con thích Phó Thịnh, cho dù có phải dùng hết tất cả các cách mẹ cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của con!"