Tô Ảnh cầm điện thoại di động nói: "Ngày đầu tiên đã chúc mừng rồi, có phô trương quá không?"
Mạnh Tiểu Ngư cười ha ha, nói; "Được rồi được rồi, chỉ là tôi muốn ăn lẩu thôi, ở thành phố G mình chỉ có một người bạn là cô, cho nên cũng chỉ có thể tìm cô thôi. Tới không?"
Tô Ảnh nhìn thời gian, cũng may vẫn chưa quá muộn.
"Tôi mang chai rượu ngon ăn mừng!" Tô Ảnh nói xong câu đó, liền cúp điện thoại, thay quần áo xong, chạy xuống dưới nhà nói với Lâm quản gia: "Có thể cho cháu một chai rượu ngon không? Cháu muốn đi ăn mừng với bạn."
Lúc này Lâm quản gia cười tủm tỉm trả lời: "Đương nhiên có thể, đại thiếu gia đã phân phó, cô có thể lấy rượu từ hầm rượu trong nhà bất cứ lúc nào."
Hai mắt Tô Ảnh tỏa sáng, vui vẻ chạy tới chọn một chai rượu vang không phải quá đắt nhưng cảm giác cực kỳ tốt, lái xe đi đến nhà của Mạnh Tiểu Ngư.
Gõ cửa đi vào, đúng lúc canh trong nồi vừa sôi.
Mạnh Tiểu Ngư thúc giục Tô Ảnh rửa tay ngồi ăn.
Tô Ảnh vặn rượu, nâng ly với Mạnh Tiểu Ngư: "Chúc đại tác gia Mạnh thắng ngay từ trận đầu! Cạn ly!"
Hai người uống rượu xong, lúc này mới vui vẻ ăn nồi lẩu.
Ăn đến khi bụng tròn vo, dựa vào ghế sa lon không nhúc nhích nổi, Tô Ảnh sờ bụng xua xua tay nói; "Không được, thật sự không ăn nổi nữa! Căng hết cỡ rồi! Chắc là ngay cả sức để lái xe tôi cũng không có mất!"
Mạnh Tiểu Ngư lơ đễnh nói: "Không còn sức lực thì đừng về nữa, dù sao trong căn hộ chỉ có một mình tôi, đêm nay cô đừng về, ở đây đi!"
Tô Ảnh hơi do dự: "Có được không?"
"Có gì không được chứ?" Mạnh Tiểu Ngư nói: "Ông chủ của cô cũng đâu ở nhà!"
Tô Ảnh suy nghĩ, cũng đúng.
Lúc Phó Thịnh không ở nhà, mình không khác gì con heo, không ai giao việc cho mình.
Gần đây Lâm quản gia còn không cho mình làm bất cứ việc gì.
Như vậy cầm tiền lương cũng chột dạ nha!
Sau đó Tô Ảnh liền nhắn tin cho Lâm quản gia, đêm nay ở nhà của Mạnh Tiểu Ngư.
Hai cô gái ăn uống no đủ, tắm rửa, ngồi ở trên thảm cùng ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa trò chuyện về cuộc sống gần đây.
Mạnh Tiểu Ngư đột nhiên hỏi Tô Ảnh: "Gần đây cậu có gặp anh ấy không?"
"Ai vậy?" vẻ mặt Tô Ảnh mờ mịt.
Trên khuôn mặt Mạnh Tiểu Ngư thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng: "Chính là Diệp thiếu đó!"
Tô Ảnh khẽ giật mình, Diệp Tự? Mình vẫn chưa có cơ hội gặp mặt đâu!
Thế là Tô Ảnh lắc đầu: "Không có!"
Trên khuôn mặt Mạnh Tiểu Ngư hiện lên vẻ thất vọng. Cô cho rằng Diệp Tự dù không gặp người khác cũng sẽ đi gặp Tô Ảnh. Không ngờ Tô Ảnh cũng không gặp.
Tô Ảnh nhìn thấy Mạnh Tiểu Ngư không hề che giấu vẻ thất vọng chút nào, không nhịn được trêu ghẹo cô ấy: "Không phải là cô thích anh ta đấy chứ?"
Mạnh Tiểu Ngư đỏ mặt lên, hung hăng nhìn Tô Ảnh, nói: "Có ai không thích Diệp thiếu chứ? Chi lan ngọc thụ, bạch ngọc như sương. Tính tình lại nhàn nhạt, như nam thần bước ra từ tiểu thuyết cổ đại! Tôi cũng chỉ có thể thầm thích, đâu giống cô, có thể đi theo bên người đại thiếu đỉnh cao làm trợ lý. Lại nói, cô ngày ngày ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của đại thiếu Phó gia như vậy, cô thật sự không rung động sao?"
Khuôn mặt của Tô Ảnh đỏ lên theo, lập tức nhớ tới những lời Phó Thịnh với lúc ở Tô gia.
Rung động, chắc chắn là rung động rồi!
Không rung động không được!
Nhìn thấy biểu cảm của Tô Ảnh, Mạnh Tiểu Ngư lập tức đã hiểu, nhìn cô nói: "Ôi ôi ôi, giờ mới được mấy ngày vậy? Mấy ngày trước còn thề son sắt với tôi nói, cô và anh ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, tuyệt đối không có tình yêu nam nữ mà?"