Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 304



Bởi vì Phó Thịnh và Tô Ảnh đã xác định quan hệ, bên Phó gia lập tức liền gọi điện thoại, gọi Phó Thịnh và Tô Ảnh về nhà ăn cơm.

Tô Ảnh đổi một bộ quần áo, đi theo Phó Thịnh trở về.

Lần trước trở về, vẫn lấy thân phận trợ lý sinh hoạt của Phó Thịnh để về, mà lần này, lại là thân phận đại thiếu phu nhân tương lai Phó gia!

Vừa vào cửa, đãi ngộ đã hoàn toàn khác biệt.

Tô Ảnh vừa mới chào hỏi lão phu nhân lão nguyên soái, lão phu nhân đã vui vẻ vẫy tay gọi Tô Ảnh qua: "Cháu ngoan, tới đây tới đây, ngồi bên cạnh bà nội! "

Tô Ảnh nhìn thoáng qua Phó Thịnh, Phó Thịnh cười gật gật đầu, Tô Ảnh mới đi qua.

Cơ thể của lão phu nhân đã khỏe lên, tinh thần cũng đã khá lên nhiều, kéo Tô Ảnh ngồi xuống bên người nói: "Lần trước bà đã thấy đôi vợ chồng trẻ bọn cháu có hi vọng rồi, bà đoán đúng không?"

"Lão phu nhân..." Tô Ảnh đỏ mặt lên, ngượng ngùng cúi đầu.

"Còn gọi lão phu nhân? Gọi bà nội!" Phó lão phu nhân thật lòng thích Tô Ảnh, hiểu chuyện, thông minh, có chừng mực, có nguyên tắc, hiếu thuận, quan tâm.

Đây chính là ứng viên cháu dâu hoàn mỹ nhất trong mắt của bà.

Lão nguyên soái cũng cười ha hả nói: "Đúng vậy, nếu như đã xác định quan hệ, vậy thì đừng xa lạ. Về sau cứ coi nơi này như nhà mình, đừng câu nệ!: "

Lão nguyên soái là người đã chinh chiến cả đời.

Từng tham gia chiến tranh giải phóng, bình loạn trong nước và dẹp phong kiến, về sau còn chỉ huy một trận chiến phản kích cực kỳ nổi tiếng vài thập niên trước, lấy sáu ngàn người đánh thắng ba vạn người của đối phương.

Chiến dịch này, đã thành tài liệu giảng dạy trong trường quân sự trên toàn thế giới, vô số người đang phân tích, năm đó rốt cuộc Phó lão nguyên soái dựa vào sức mạnh nào, dưới điều kiện thiếu thốn tài nguyên, mới dám đánh chiến dịch này.

Cho nên mặc dù lão nguyên soái đã tuổi gần trăm tuổi, thế nhưng vẫn mang khí thế sát phạt, không bị năm tháng lắng lại.

Khi Tô Ảnh đối mặt với lão nguyên soái, ít nhiều vẫn có chút khẩn trương.

Có điều, trong khoảng thời gian cô đi theo Phó Thịnh, cũng dần rèn được lòng can đảm, bởi vậy nghe thấy lão nguyên soái nói như vậy, lúc này tự nhiên hào phóng trả lời: "Vâng, thưa ông nội!"

Bởi vì Tô Ảnh đến, đầu bếp trưởng Phó gia là chú Ngụy vui vẻ mời Tô Ảnh đi vào, muốn bàn luận về nấu nướng với Tô Ảnh.

Tô Ảnh cũng không làm bộ làm tịch, không bởi vì mình thành bạn gái của Phó Thịnh mà xem thường người khác, xắn tay áo lên, cùng chú Ngụy bận rộn chuẩn bị trong phòng bếp.

Mất một lúc, trong phòng bếp đã có mùi thơm nức mũi.

Không ít người tụ tập trong sân, hút mũi, trông mong thời gian ăn cơm.

Mấy người vốn còn phụ trách ở bên ngoài không về được, nghe nói Tô Ảnh trở về, lúc này vứt xuống tất cả xã giao, lái xe trở về Phó gia, gia nhập vào đám người chờ đợi, nuốt nước miếng chờ ăn cơm!

Lão nguyên soái thấy mọi người hào hứng như vậy, dứt khoát bày bàn ăn trong sân, xếp thành một hàng, đủ để mấy chục người cùng ăn cơm với nhau.

Người Phó gia đều xuất thân quân nhân. Cho nên, ai cũng rất hào sảng, không có gia đình nhà ai nhăn nhăn nhó nhó hoặc là thích giả tạo. Lại thêm những người phụ trách này đều là thuộc hạ trước kia của lão nguyên soái, cho nên giữa mọi người không hề có ngăn cách, trò chuyện không hề có chút khúc mắc.

Sự kính trọng của mọi người đều để ở trong lòng, mà không phải biểu diện phô trương.

Cho nên lão nguyên soái nói tổ chưc ăn cơm trong sân, một đám người lục tục di chuyển bàn ghế.

Quản gia của Phó gia Lý quản gia cười nói với lão phu nhân: "Tô tiểu thư vừa về, cảm giác trong nhà náo nhiệt hơn không ít."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.