Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 307



"Còn có thể sao được nữa?" nét mặt Mẫn Chỉ không nhúc nhích: "Cô đừng hỏi chuyện của tôi nữa. Dù sao, cũng chẳng kém hơn thế này được đâu."

Ngu Đình Huyên bất đắc dĩ nhún vai; "Được rồi, cô lợi hại, tôi không thể nào nói nổi cô được!"

Tô Ảnh mỉm cười.

Mỗi người đều có nguyên tắc của mình, đều có phương thức sống của mình.

Những người khác đúng là không có quyền xen vào.

Mẫn Chỉ chuyển chủ đề: "Tô Ảnh, nếu cô là người Tô gia, vì sao không trở về Tô gia vậy?"

"Tôi chỉ mang họ Tô, không phải người Tô gia." Tô Ảnh sửa lại lý do của Mẫn Chỉ: "Tô gia không liên quan gì đến tôi."

Lúc này Tô Ảnh thật sự nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Cô cảm thấy, chuyến đi của mình và mẹ đến Tô gia, đã xem như hoàn toàn kết thúc quan hệ với Tô gia.

Thế nhưng Tô Ảnh không ngờ được rằng, cô đã nói lời này quá sớm.

Ràng buộc giữa cô và Tô gia, không đơn giản như nói cắt đứt là cắt đứt được.

Qua khoảng một tuần, Tô Ảnh quyết định về nhà ở mấy ngày, đã sớm nói với Phó Thịnh, Phó Thịnh dặn Mộc Minh chuẩn bị một đống quà, đi theo Tô Ảnh về thành phố S.

Tô Ảnh mang theo túi lớn túi nhỏ vừa vào trong nhà, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy bóng người quen thuộc xuất hiện ở phòng khách.

Tô Ảnh tập trung nhìn vào, lập tức kêu lên: "Cụ ngoại? Sao cụ lại tới đây?"

Lúc này, người ngồi trong nhà Tô Như Quân, không phải ai khác, chính là lão thái gia Tô gia Tô Tập.

Cơ thể của Tô Tập vẫn rất gầy, thế nhưng tinh thần đã khá nhiều.

Bên người có hai vệ sĩ trợ lý đi theo, cẩn thận chăm sóc cơ thể cho ông.

Hiển nhiên cơ thể không phải quá tốt.

Tô Ảnh từng nghe Tô Chân nói, Tô Tập vì bị u não nên mới ngã quỵ.

Lần trước gặp mặt, đã thở hồng hộc đầu óc mơ hồ, thế nhưng mới mấy ngày không gặp, đã khôi phục đến mức độ này?

Vẻ mặt của Tô Ảnh tỏ ra vô cùng nghi hoặc, không hề che giấu sự hoài nghi của mình.

Tô Tập nhìn Tô Ảnh, mỉm cười, nói: "Tiểu Ảnh về rồi à."

Lúc này, Tô Như Quân bưng nước trái cây đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy Tô Ảnh, gật đầu nói: "Con cũng đã quay về rồi, thì ngồi xuống cùng nghe đi."

Tô Ảnh lên tiếng, sau khi bỏ hết quà cáp vào phòng Tô Như Quân xong, ngoan ngoãn kéo ghế ngồi ở bên người Tô Như Quân, im lặng nghe.

"Ông, không phải cháu không đồng ý, mà là không thể đồng ý được." âm thanh Tô Như Quân nhẹ nhàng nói: "Cháu không phải người Tô gia, cháu không có quyền lợi và nghĩa vụ, thay Tô gia đánh trận này. Huống chi, sức khỏe của cháu cũng không tốt, thi đấu thời gian dài, cháu cũng không chịu được."

Ánh mắt của Tô Tập lập tức đặt ở trên người Tô Ảnh, trong nháy mắt Tô Như Quân hiểu rõ ý của ông, nói: "Đứa trẻ Tô Ảnh này từ nhỏ đã đi theo âm nhạc, nấu nướng chỉ là phụ mà thôi. Để con bé đi tham gia cuộc thi, vậy chẳng phải là làm mất mặt Tô gia sao?"

Tô Ảnh không lên tiếng. Mặc dù cô cực kỳ hiếu kỳ, rốt cuộc bọn họ đang nói về chủ đề gì.

Có điều bây giờ không phải lúc để cô truy hỏi, nên kiên nhẫn nghe đi.

"Sức khỏe của ông vừa mới khá lên được chút, đã chạy tới chạy lui, chắc bác sĩ giận lắm đấy." Tô Như Quân tiếp tục nói: "Ông đã ngần này tuổi rồi, đừng quan tâm những chuyện trong nhà nữa, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tô Tập thở dài một tiếng, nói: "hai mẹ con cháu mãi mãi là trẻ con trong mắt ông, chỉ cần ông vẫn còn hơi thở, ông không sao hoàn toàn yên tâm được. Được rồi, cháu cứ suy nghĩ thật kỹ, ông sẽ đi về trước."

Tô Như Quân lập tức đứng lên, đỡ Tô Tập run run rẩy rẩy đi tới cửa.

"Khụ khụ, được rồi, đừng tiễn nữa." Tô Tập khoát khoát tay: "Cháu đã chịu gọi ông một tiếng ông, sao có thể ông có thể nhìn hai mẹ con ở trong căn nhà nhỏ như này mà không quan tâm cho được?"

Tô Tập nhận lấy một cái túi giấy từ trong tay trợ lý vệ sĩ bên người, run run kín đáo đưa cho Tô Như Quân: "Nhận đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.