Tô Ảnh an tĩnh ngồi ở quán café chờ hơn 1h đồng hồ.
Cô nhìn thời gian, không nhịn được cảm thấy nôn nóng.
Cô chỉ xin nghỉ nửa ngày, từ biệt viện Gia Thịnh đến đây đã tốn 2h đồng hồ, hiện tại lại chậm hơn 1h, trở về thì tới tối mất.
Mấy hôm nay cô đều chuẩn bị bữa tối cho Phó Thịnh.
Phó Thịnh cũng ngầm đồng ý cho cô ở nhà nghỉ ngơi.
Nếu đêm nay chậm trễ bữa tối mà nói, chỉ sợ không có cách nào báo cáo.
Tô Ảnh không nhịn được gọi điện thoại cho Điền Mỹ Hòa nhưng điện thoại mới vang lên 2 tiếng đã bị tắt, Tô Ảnh thấy Điền Mỹ Hòa không nghe máy nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Mà ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm cao ngạo của một cô gái: “Là cô?”
Tô Ảnh bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy Ngu Đình Huyên mà cô vừa gặp mấy hôm trước, nhìn kĩ mới thấy cô ta đang đi về phía cô.
Ngu Đình Huyên từ trên xuống dưới đánh giá Tô Ảnh một lượt, lúc nhìn đến vòng eo tinh tế của Tô Ảnh, cô ta lập tức nghĩ tới ngày đó lúc Phó Thịnh rời đi đã bế Tô Ảnh lên, ngọn lửa trong lòng bốc lên.
Ngu Đình Huyên ngạo mạn nhìn Tô Ảnh, khinh miệt nói: “Trùng hợp sao? Toàn bộ trung tâm thương mại này đều là của Ngu gia chúng tôi, có gì mà trùng hợp chứ?”
Tô Ảnh không biết mình làm sai ở chỗ nào khiến Ngu Đình Huyên không vui như thế, cô cũng biết cô Tô Ảnh là người không dễ đắc tội.
“Không biết Ngu tổng có gì phân phó đây?” Tô Ảnh căng da đầu hỏi, cô thật sự không biết nên nói gì tiếp đây.
Ngu Đình Huyên nhìn khuôn mặt của Tô Ảnh, càng nhìn càng không thoải mái.
Trước nay Phó Thịnh luôn xa cách với cô ta nhưng cô ta có thể nhìn ra được anh không hề bài xích cô gái Tô Ảnh này, hơn nữa còn rất giữ gìn.
Điểm này làm Ngu Đình Huyên nhìn Tô Ảnh thế nào cũng không vừa mắt.
Cô ta nhìn thấy Tô Ảnh đặt khúc phổ trên bàn nên dành lấy sau đó nhìn lướt qua.
Tô Ảnh tức khắc nóng nảy, giơ tay muốn dành lại khúc phổ: “Ngu tổng, đó là đồ của tôi.”
Tô Ảnh tức giận nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Ngu tổng, ngài như vậy là có ý gì hả?”
“Có ý gì?”Ngu Đình Huyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo quanh Tô Ảnh: “Đương nhiên là muốn cảnh cáo cô, trước nay bên người Phó Thịnh chưa bao giờ có nữ trợ lý, cô là người đầu tiên. Có chuyện này tôi phải nói cho cô biết, tôi và Phó Thịnh sắp đính hôn, tương lai sẽ là thiếu phu nhân Phó gia. Nếu Tô tiểu thư còn muốn tồn tại ở tình G thì tốt nhất nên hiểu chuyện một chút. Nên nói thì nói nên làm thì làm, không nên nói không nên làm mà làm thì cô hẳn là biết sẽ nhận kết quả gì.”
Tô Ảnh nghẹn ngào: “Ngu tổng xin yên tâm, Tô Ảnh trước nay không có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ. Tô Ảnh sẽ quy củ làm tốt công tác của mình.”
“Xem như cô thức thời.” lúc này Ngu Đình Huyên mới thu hồi ánh mắt, giơ tay vén tóc, ánh mắt tự tin nói: “Nếu Tô tiểu thư còn có chuyện, tôi cũng không muốn quấy rầy nữa.”
Nói xong, Ngu Đình Huyên xoay người rời đi.
Tô Ảnh ngồi xổm xuống, nhặt khúc phổ rơi rụng trên mặt đất.
Đây là tâm huyết của cô.
Sao lại có thể bị người ta giẫm đạp như vậy?
Tô Ảnh vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng nguyền rủa: “Đều tại khuôn mặt xinh đẹp của anh hết, nhiều người theo đuổi như vậy, liên lụy tới cả tôi tự nhiên chịu uất ức. Chờ tôi hoàn thành hợp đồng tôi sẽ đi ngay, trốn tang môn tinh là anh thật xa.”
Tô Ảnh tàn nhẫn thề thì bỗng nhiên khúc phổ trong tay bị người ta giật mất.
Cô ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng lại thấy hai mắt Điền Mỹ Hòa sáng lên nhìn khúc phổ: “Tôi muốn bài hát này, Tô Ảnh, không nhìn ra 2, 3 năm không sáng tác mà bản lĩnh của mày vẫn tốt như vậy.”
Tô Ảnh vừa thấy, Điền Mỹ Hòa cầm đi chính là khúc phổ mà Tự Thuật Phong Nguyệt gửi cho mình, cô luống cuống muốn giành lại: “Ca khúc này không phải do tôi sáng tác, chị không thể lấy nó, ca khúc tôi sáng tác cho chị ở chỗ này.”